Ban ngày, tôi hay vào rừng tắm nắng, cảm nhận từng hơi thở, nhịp điệu của khu rừng. Rừng vào ban ngày sống động lắm. Các loại cây, động vật, sông, suối hay những con thác nhỏ trong rừng luôn toả ra những phân tử mùi hương vô cùng dễ chịu. Những chú chim thì hay đậu trên cành cây cao, hoà quyện và cảm nhận rung động của cây cối mà phát ra những âm thanh líu lo, thể hiện sự vui vẻ hay gọi bầy, vô cùng là hạnh phúc! Rồi các dòng nước chảy qua khe đá, tạo ra sự ma sát giữa nước và đá, dẫn đến tiếng nước chảy róc rách thật vô cùng là bình yên. Còn có cả đất, tuy tĩnh lặng nhưng luôn mềm mại và nâng đỡ cho tất cả những sinh vật sống bên trong và cả bên trên nó. Những lúc trời còn tỏ như vậy, tôi sẽ nằm xuống đất, ngắm nhìn mặt trời mọc, và cảm nhận… Nằm rồi tôi lại đứng dậy, đi lội suối nghịch hoa, cho mình được xúc chạm với mọi thứ của khu rừng. Tôi ôm cây, tựa đầu dựa vào thân cây, tuy thô ráp xù xì ở vật lý nhưng lại luôn mang đến cho tôi cảm giác được khai phóng, được cảm nhận rõ sự tưới tắm của cây truyền cho tôi và tôi luôn được phục hồi năng lượng, tinh thần sau mỗi lần như thế. Đây chính là cách mà tôi tận hưởng thiên nhiên, để thiên nhiên chữa lành và phục hồi cho tôi, và tôi tin rằng đây cũng nên là cách cho tất cả mọi người.
Thiên nhiên tuyệt vời và vi diệu là vậy nhưng đã bao giờ bạn kết nối và cảm sâu vào tận cùng của mọi thứ để biết thiên nhiên cũng cần được chữa lành chưa…? Tôi thì thường xuyên làm như thế: cảm nhận nốt trầm, những cung bậc cảm xúc sâu lắng của rừng xanh - mẹ thiên nhiên bằng cách đến với rừng vào ban đêm, khi mọi thứ đã ngủ say…Mỗi lần kết nối như vậy, tôi đều lặng lẽ khóc. Khóc vì đơn giản đó là sự trào dâng cảm xúc, vì đơn giản đó là xúc động không thể nói thành lời… Như mọi lần khác, tôi sẽ chỉ viết ra nhật ký cho riêng mình, nhưng lần này, có điều gì đó vô cùng mạnh mẽ bên trong đã thôi thúc tôi khiến tôi muốn chụp lại khoảnh khắc ở trong rừng này và chia sẻ nó đến với các bạn. Tôi không ngại chia sẻ những cảm xúc như thế này của mình tới người khác, vì với tôi, cuộc sống là sự xoay vần cân bằng giữa âm và dương, giữa những cung bậc cảm xúc trầm và bổng. Con người ta đôi khi sẽ chỉ tập trung vào những nốt cao của cuộc đời, những nốt bổng của cảm xúc mà có mấy ai chịu nhìn vào, chăm sóc cho cả những nốt trầm của bản thân… Đôi khi những nốt trầm này chính là khoảng lặng để bạn có thể nhìn thấu bản chất của mọi thứ.
“Tĩnh lặng là ngôn ngữ của đất trời và nó cũng là ngôn ngữ của trái tim. Ở tận sâu nhất của sự tĩnh lặng, bạn sẽ nghe được mọi thứ”.
Khi đằm mình trên nền đất, tôi được ở gần hơn với âm thanh của đất, với từng làn sóng năng lượng mà đất toả ra. Tôi nghe được cả những “thanh âm im lặng" của lòng đất sâu thẳm, của những sinh vật nhỏ bé đang trải nghiệm cuộc sống thường ngày của chúng. Nằm trên nền đất, tôi như được hoà tan vào vả khu rừng, được kết nối với từng thớ thịt của rừng, trở thành một phần của toàn thể. Bạn có hiểu cái cảm giác mà chỉ nằm ở một chỗ nhưng lại cảm thấu được nhịp đập của toàn bộ khu rừng? Bạn có hiểu cái cảm giác, khi mở mắt thì thấy những mảng lưới năng lượng, thấy mọi thứ hiện hữu trước mắt ở dạng các sóng rung và đầy màu sắc, rồi khép nhẹ đôi mi thì lại thấy bao nhiêu là tinh linh, sinh vật hay những linh hồn đang hoan ca, nhảy múa trong khu rừng tưởng như là tĩnh lặng này? Tất cả những điều đó đều làm tôi trở nên ngày càng gắn kết sâu sắc và yêu thương thiên nhiên hơn, và cứ thế từ lâu tôi đã hình thành thói quen kết nối thiên nhiên trong sự tĩnh lặng nhất của nó, với tôi nhắm mắt lại tôi thấy mọi thứ ở bản chất của nó, vì thế bóng tối của màn đêm không có gì đáng sợ với tôi, bạn chỉ sợ hãi thứ gì khi bạn không biết về nó… Cũng từ đây, sự kết nối sâu sắc này - chỉ cần “chạm” thông qua cây - đất - nước… bất cứ nguyên tố tự nhiên nào của đất trời, tôi sẽ kết nối với rung động của tổng thể.
Còn đêm nay thì sao, tôi muốn mô tả lại cảm xúc của mình, vì sao tôi lại khóc... Chắc không ai như tôi, ngay giữa trời đêm hôm khuya khoắt lại một mình đi bộ trên bìa rừng tối tăm không một ánh đèn, cũng chả có bóng người nào lại gần cả. Tôi đi dạo một lúc để cảm nhận sinh khí của khu rừng già này. Khi tôi bước những bước chân đầu tiên, tôi cảm nhận được nhịp đập của khu rừng qua những làn sóng âm kêu chậm rãi liên hồi thành tiếng, trì trì như tiếng máy chụp cộng hưởng từ dội thẳng vào trống ngực tôi rồi toả ra theo các làn sóng hình tròn, lan ra khắp khu rừng. Sau đó, có một dòng chảy chạy nhanh hơn nhưng lại nhẹ nhàng hơn làn sóng âm vừa rồi, đang chạy qua từng bước chân tôi đặt xuống đất, cùng với sự dịu dàng, mát lành từ mặt đất toả lên đã làm tôi biết được đó là mạch nước ngầm đang tuôn chảy dưới lòng đất sâu kia. Rồi mỗi bước chân tôi đặt xuống, tôi cảm giác như cả lòng bàn chân mình đang được đặt trong một lớp đệm mềm, được ôm ấp và bao bọc. Từng sự xúc chạm của cơ thể tôi với mặt đất khiến cho tôi cảm thấy tôi và đất như hoà vào làm một, đất tĩnh lặng và vững chắc, luôn che chở và bảo vệ cho tôi. Tiếng lá cây xào xạc, cùng các phân tử mùi hương toả ra từ rễ cây, thân cây, lá cây, ngọn cây đều cho tôi cảm nhận được rõ cảm xúc và thể trạng của khu rừng này.
Rảo bước đủ lâu, tôi tiến đến một cái cây trước mắt và nhẹ nhàng ngồi tựa mình vào thân cây. Tôi vốn định thực hiện truyền năng lượng cho khu rừng như hàng ngày tôi vẫn làm để góp chút sức nhỏ của mình cho những khu rừng đã ngày một yếu ớt do bị tàn phá, tác động tiêu cực bởi con người, nhưng hôm nay, tôi thấy buồn, tôi thật sự buồn và lo lắng.. Bởi lẽ một điềm báo quá rõ ràng cho sự nóng lên của Trái Đất mà ngay lúc này đây, tôi đang đứng ở một nơi rất quen thuộc mà hàng năm có lẽ 4 mùa tôi đều có mặt ở đây, nhưng chưa lúc nào tôi cảm nhận được thời tiết đã thật sự biến động như thế. Đà Lạt - nơi xứ sở sương mù lạnh quanh năm nay nóng từ ngày đến đêm như thời tiết ở SG cách đây hai năm vậy. Và đã hai ngày liên tục mưa tầm tã thế mà đêm xuống bây giờ đã hơn 9h tối trời vẫn chỉ mát như thể tôi không còn cảm nhận tôi đang ở Đà Lạt nữa.
Cũng có lẽ vì vậy bên trong tôi mất cân bằng, và tôi lại cảm nhận được có một dòng chảy năng lượng chữa lành chạy ngược từ cây qua lòng bàn tay, râm ran râm ran và đi khắp cơ thể tôi. Tôi cảm nhận rõ được sự dựa dẫm và không tách rời giữa mình với thiên nhiên, một sự rõ ràng rằng mình luôn dựa vào thiên nhiên để sống. Trong khoảnh khắc ấy, chẳng nói chẳng rằng, nỗi buồn bỗng dưng trào dâng bên trong tôi đến nghẹn cả họng, và nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi… Ngay cả trong lúc thiên nhiên đang yếu ớt nhất, cả trong lúc sinh mệnh của cái cây như ngọn nến trước gió, thì thiên nhiên vẫn luôn dang rộng vòng tay, sưởi ấm, che chở và tiếp thêm sinh lực sống cho một con người nhỏ bé như tôi. Và thế là tôi cảm thấy buồn, buồn vì thiên nhiên luôn yêu thương ta vô điều kiện, luôn cho ta tất cả mọi thứ mà chẳng mấy ai thật sự quan tâm hay biết ơn đến thiên nhiên. Một hơi thở dài đầy nặng nề bên trong tôi lại được toả ra…
Không biết bạn có từng nghe nói cây cối cũng có cảm xúc và tri giác chưa? Sự thật là đã có những thí nghiệm và nghiên cứu khoa học cho thấy rằng thực vật có đến tận hơn 20 loại cảm giác khác nhau, và cảm xúc của chúng cũng khác hoàn toàn với cảm xúc của động vật. Không những thế, có đến hơn 400 loài thực vật có thể dự báo thời tiết. Chúng thậm chí còn có thể hiểu và phân biệt được tâm ý của con người chứ không bị lừa bởi hành động mà con người thể hiện. Trong hàng ngàn những thí nghiệm về thực vật thì có những thí nghiệm cho thấy được khả năng cảm thụ và trí thông minh tuyệt vời của chúng. Bạn có thể tìm đọc về thí nghiệm của ông Luther Burbank với cây xương rồng không gai, khi ông ngày ngày nói những lời động viên và trấn an tinh thần cái cây mình đang nuôi lớn, và sau một thời gian, cây xương rồng đã lớn lên mà không có gai. Bạn cũng có thể tìm đọc về thí nghiệm tiếp theo là của Chuyên gia phát hiện nói dối của Cục tình báo Trung ương Mỹ, Cleve Backster, đã phát hiện ra cây cối thực sự có thể cảm nhận được tâm ý của con người, và có cảm tình với những người có tâm ý tốt, nguồn năng lượng cao. Và bạn cũng có thể tìm đọc về những thí nghiệm cho thấy cây có khả năng siêu cảm, có trí nhớ vô cùng tốt và lại còn biết cảm thụ âm nhạc.
Có lẽ vì cảm nhận được mọi hỉ nộ ái ố của con người lẫn sinh vật đến tận cùng gốc rễ của chúng mà tôi đã phải tập thể hiện mọi thứ “bình thường” như bao người, không thể chia sẻ những gì thật sự sâu bên trong tôi cảm thấu được. Đến vài năm trước, chú chó tôi nuôi hơn 10 năm qua đời đã khiến cho tôi cảm giác như mất đi một đứa con, cảm giác lìa xa âm dương cách biệt mà làm lòng tôi đau đớn khắc khoải khôn nguôi… Tôi vẫn còn nhớ lần đầu bản thân nhìn thấy được năng lượng bằng mắt thường, tôi đã không thể kìm nén cơn xúc động đến thế nào.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy được màu sắc của năng lượng trong mọi thứ, từ những đồ vật vô tri như cái bàn, cái ghế, cho đến những sinh vật có sự sống như cỏ cây, như con kiến bò quanh người tôi mỗi sáng ngồi thiền, đến cả các tế bào trong cơ thể con người. Tôi đã thấy được sự cấu thành nên các thứ đó qua những phân tử đầy sắc màu, đã thấy được những rung động năng lượng như các dải sóng quang phổ mà bình thường người ta chỉ có thể chụp lại được qua máy siêu âm hoặc máy đo các loại sóng năng lượng.
Đó là một vẻ đẹp, một sự rung động tự nhiên, vi diệu và hùng tráng của tạo hoá mà không thể diễn tả hết thành lời. Tôi chỉ biết rằng, khoảnh khắc ấy, tôi đã chợt hiểu ra tất cả đều là năng lượng, tất cả đều mang bản chất thần thánh như nhau và là một với tạo hoá, với vũ trụ nhiệm màu này. Vì thế mà trong phút giây ấy, tôi cũng hoà làm một với tất cả, nhìn thấy những gì tất cả đang thấy, cảm được tất cả những gì đang cảm.
Đó chính là cảm giác mà mọi thứ đều là sự tiếp nối và kết nối lẫn nhau, là những hạt nguyên tử luân chuyển qua nhau, từ dạng năng lượng này sang dạng năng lượng khác, nên mới có hình thù khác nhau, mới có cái thấy được và không thấy được… Chỉ khi bạn cảm thấy được như vậy thì bạn mới đau cho thiên nhiên như chính bạn, đau cho sự bị tàn phá của thiên nhiên như chính cơ thể bạn đang bị tàn phá, mang trên mình bệnh tật, và đã mất đi hoàn toàn khả năng tự chữa lành, đã không thể cân bằng lại năng lượng được nữa…
Nếu như mọi người tỉnh thức thật sự thì tại sao lại không có một ai đau lòng như tôi? Tại sao không có một ai chịu nhìn điều gì đang thực sự xảy ra với thiên nhiên? Họ có biết rằng chính họ đã gây ra những sự đau đớn cho thiên nhiên không?
Khi tôi nhắm mắt và chạm tay vào cây, tôi thấy được rõ những hình ảnh hoang tàn của những khu rừng bị cháy, hình ảnh tang thương của chiến tranh trên thế giới - chưa cần nói đến sự cảm nhận đau lòng cho thiên nhiên, tôi hỏi thật có phút giây nào bạn cảm thấy đau lòng cho đồng loại của mình chết do chiến tranh và thảm họa tự nhiên đang diễn ra hàng ngày không? Nhắm mắt lại tôi thấy được những nguồn nước với màu vàng đục hay màu xám đặc quánh với toàn dầu loang, rác thải và xác chết chảy ở những dòng sông, qua những lòng đất sâu và rồi lại đến với cỏ cây, sinh vật, khiến bao nhiêu cây cối héo mòn. Khi tôi nhắm mắt, tôi thấy cả một bầu trời toàn những sol khí do con người tạo ra (bụi khoáng từ hoạt động nông nghiệp, từ quá trình đốt cháy không hoàn toàn các nhiên liệu hóa thạch, chất thải và sinh khối, từ các phương tiện giao thông, bụi phát thải công nghiệp, nhà máy năng lượng,…) đã lúc nhúc chen lấn nhau lan ra khắp bầu khí quyển, khiến cây cũng chẳng còn chỗ để thở, người cũng sớm không còn oxy.
Họ có biết rằng thiên nhiên cũng ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống còn của họ không? Một mai đây khi biến đổi khí hậu ngày càng nặng hơn, khi bão lũ thiên tai kéo đến ngày một nhiều hơn, những dịch bệnh, dịch đói, sự thiếu thốn nguồn nước, ô nhiễm đất đai, không khí đạt đến đỉnh điểm thì tất cả mọi thứ khác có còn quan trọng không? Bạn có còn nhà để ở, có nơi để đi, có việc để làm không? El Nino đã đến vào nửa cuối năm 2023 và tiếp theo sau đó lại là La Nina vào năm 2024, biến Trái Đất trở nên nóng nhất trong lịch sử 1200 năm trở lại đây, nghĩa là ngôi nhà Trái Đất của chúng ta đang cháy, chúng ta đang ngày một bị thiêu đốt từ từ, chết dần chết mòn. Còn điều gì đáng sợ và đáng báo động hơn những điều này nữa? Họ đã bao giờ có ý thức bảo vệ thiên nhiên chưa, đã bao giờ có ý thức tìm mọi cách để giảm thiểu tác hại của con người đến thiên nhiên chưa?
Sự thấu cảm, tuy nó làm cho tôi có thể bao hàm được cảm xúc của tất cả và có thể thay đổi cảm xúc bên trong mình vô cùng nhanh nhưng với tôi, nó cũng là một món quà. Một món quà thật sự khi có thể được kết nối với với vạn vật vũ trụ, được nhớ lại bản chất của mình và tôi chỉ đơn giản là chấp nhận bản chất như nó vốn là. Thực ra ai trong chúng ta cũng có sự thấu cảm nếu chịu mở trái tim mình ra và cảm nhận thiên nhiên, chịu học cách biết ơn và lắng nghe thiên nhiên, học cách ôm ấp thiên nhiên vào lòng. Đến cuối cùng, cây cối không bao giờ và chưa bao giờ là những sinh vật vô tri vô giác. Chúng cũng biết đau, biết buồn, biết thương, biết yêu, chỉ là chúng không thể mở lời như con người được mà thôi. Đừng cho rằng vì chúng ta có thể trồng một cái cây nên cũng có thể tước đi sinh mệnh vốn đã yếu đuối của nó vì chính Trái Đất mới là mẹ của tất cả! Hãy mở rộng trái tim mình ra, hãy tận hưởng những đặc ân của thiên nhiên đang ban tặng cho bạn để mà biết thiên nhiên hiện diện trong mọi khía cạnh dù là nhỏ nhất của cuộc sống bạn như thế nào. Thiên nhiên cho bạn tất cả thì cũng có thể lấy đi của bạn tất cả.
Nếu bạn thật sự cảm nhận và nhìn nghe thì bạn sẽ thấy được sự biến động vô cùng lớn và khó đoán biết của năng lượng từ trường hiện tại; bạn cũng sẽ tự nhiên mà thấy đau lòng và lo lắng cho thiên nhiên, cũng tự nhiên thấy thôi thúc vô cùng lớn để thay đổi… Nhưng đau lòng hơn cả là tất cả mọi người bây giờ lại đang rất dửng dưng không ý thức được về điều này, hoặc có biết thì cũng coi như là “nhắm mắt xuôi tay", cho rằng đó là quy luật Thành - Trụ - Hoại - Diệt vốn là của tạo hoá mà mặc kệ thiên nhiên, ngày ngày chỉ ngồi cảm thán với nhân tình thế thái.
Các bạn đi chữa lành làm gì, đi học cách thở đúng làm gì khi mà không khí cũng chẳng còn chút sạch nào cho bạn hít thở nữa, khi mà đến Trái Đất cũng chẳng còn để cho bạn có xác thân vật lý mà học nữa? Chiến tranh hiện tại bao nhiêu người thương vong, thiên tai lũ lụt bao nhiêu người mất nhà mất cửa, mất gia đình thì bạn có cảm thấy xót thương cho họ không? Bạn có cảm thấy đau lòng cho tình hình chung hiện tại không?
Hãy nhận ra rằng những gì bạn đang làm đều chỉ là sự cố gắng cải thiện vấn đề từ ngọn thôi, bạn chưa hề động đến gốc rễ của nó, cũng chưa hề thật sự đối mặt với nó. Có bao nhiêu người bây giờ đến cả nỗi sợ bên trong mình còn chưa dám đối mặt thì làm sao mà có dũng cảm đối mặt với những cơn thịnh nộ của thiên nhiên, làm sao có dũng cảm đối mặt với sự thật tàn khốc đang giáng xuống con người?
Tất nhiên, tôi đang không cố gắng trở nên tiêu cực, cũng không muốn người đọc theo dõi tôi cảm thấy tiêu cực. Nhìn về mặt tích cực, tôi cũng thấy được an ủi khi hiện nay đã có nhiều cộng đồng tỉnh thức nổi lên, cùng theo đó là nhiều phong trào thực hiện các lối sống tỉnh thức, tu tập và chữa lành bằng năng lượng. Thật không khó để thấy các bài báo, video clip hay các đầu sách về sự tỉnh thức, về triết học tinh thần trên mạng xã hội.
Bên cạnh đó, ngày nay tôi cũng thấy có nhiều người bắt đầu thiền định - ăn chay - tu tập, nhiều vị thầy, những linh hồn có sứ mệnh xuất hiện để tạo nên tập thể, dẫn dắt cộng đồng của họ cùng thay đổi hướng đến một lối sống tích cực. Đây quả thật là một tín hiệu đáng mừng cho bước đầu tiên của hành trình thay đổi con đường mà loài người chúng ta đã từng đi sai. Thế nhưng tất cả những điều đó vẫn là chưa đủ cho thời đại này. Thời đại mà chúng ta đang sống đã ở trong giai đoạn tận diệt của vũ trụ nhưng không phải chỉ là giai đoạn diệt bình thường. Tôi tin rằng không chỉ tôi mà đại đa số mọi người đều cảm được có điều gì đó khác đi, hay có thể cảm thấy thôi thúc cần phải thay đổi cực kỳ lớn.
Chúng ta cần phải ý thức rõ ràng hơn rất nhiều, rằng tại sao làn sóng tỉnh thức lại đến trong thời kỳ này? Tất cả chúng ta, dù có tỉnh thức hay không, có nhận ra hay không thì bằng cách này hay cách khác cũng đều chịu tác động bởi các làn sóng từ trường đang nâng cao rung động của Trái Đất. Những làn sóng này len lỏi một cách thầm lặng nhưng sâu sắc vào trong tâm thức của bạn, vào trong cơ thể của bạn qua những suy nghĩ, những sự vật lộn tinh thần, những mâu thuẫn trong các mối quan hệ hay đơn giản là những căn bệnh phổ biến đến nan y. Tất cả những điều đó xảy đến đều là cơ hội vàng, là đòn bẩy để bạn gột rửa những tàn dư của quá khứ, bỏ đi những mô thức và vòng lặp của cuộc sống cũ để bạn có thể thật sự lột xác và thu nhận những kiến thức là bản chất vận hành của vũ trụ và cảm nhận được những gì vượt qua cả xác thân, hình tướng vật lý.
Câu hỏi đặt ra là bạn có đủ dũng cảm để bước ra khỏi vòng lặp của chính mình không? Có đủ dũng cảm để bỏ đi sự thoải mái và tiện nghi mà đến với hành trình đầy chông gai, thử thách về cả thể chất lẫn tinh thần không? Tôi mong rằng bạn hãy nhìn xung quanh mình để mà nhận ra vì sao chúng ta phải thay đổi. Từ những dị tượng như mưa đá từ đầu năm ở khắp các tỉnh thành Việt Nam, hạn hán gây thiếu nước trầm trọng ở miền Tây, bão lũ bất ngờ ở Trung Đông hay nhiệt độ ngày càng nóng lên và những vụ hoả hoạn xảy ra với tần suất nhiều hơn bất thường. Lời hồi đáp của thiên nhiên và vũ trụ đến với con người đã rõ ràng ngay trước mắt, từ vi mô đến vĩ mô, từ trong suy nghĩ, tâm thức của từng cá nhân đến những thảm hoạ, dị tượng và chiến tranh đang diễn ra…
Vậy nên mới thấy, chỉ tỉnh thức và sống cho mình thôi là chưa đủ. Có một bộ phận cũng “sống tỉnh thức” mà có lẽ tôi phải gọi là “tỉnh thức nửa vời”, không phải vì họ truyền thụ hay tiếp nhận những kiến thức sai về tỉnh thức mà những gì họ làm chỉ là những thứ mang tính bề mặt, chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, như là: phong trào “du lịch chữa lành”, phong trào về các lớp học sống tỉnh thức, các lớp học cải thiện dòng chảy tài chính, chữa lành tổn thương hay những lớp học tương tự mà hướng đến sự chữa lành cho bản thân bạn. Tất cả những điều này là cần thiết nhưng ít nhất nó sẽ là nửa vời nếu mọi người chỉ đang chạy theo phong trào - xu hướng, bởi lẽ muốn nâng cao rung động của tổng thể thì mỗi cá nhân cần được nâng cao rung động, nhưng muốn nâng cao rung động bạn phải thanh lọc bản thân mình trước đã, tôi đã thấy nhiều hội nhóm, vẫn sống tỉnh thức nhưng vẫn ăn thịt và vẫn kinh doanh các ngành nghề gây sự ô nhiễm môi trường, vẫn sống chủ nghĩa tiêu dùng, vẫn chưa ý thức về nhu cầu tiêu dùng tiện nghi này đã đẩy mọi thứ đến mức quá giới hạn như hiện nay. Bài viết đã khá dài nên nếu có dịp, Kim sẽ chia sẻ vì sao chỉ cần bạn thay đổi điều đầu tiên đơn gian nhất là việc dừng lại nhu cầu ăn thịt (mà ai cũng có khả năng làm được thì bạn đang chung tay bảo vệ môi trường và nâng cao rung động của mình). Nên bạn thật sự muốn cứu lấy bản thân mình, muốn được trở nên tốt hơn thì bạn phải cứu lấy ngôi nhà của bạn - Trái Đất này. Hãy thay đổi!
Như tôi đã nói bên trên, Trái Đất đang đưa tất cả xuống đáy để phải có sự lột xác. Đây không phải là sự lột xác như tất cả cùng qua đời, cùng bị diệt vong rồi lại được đầu thai hay có cuộc sống mới, mà chính là sự lột xác phải thay đổi ngay từ bây giờ, sớm nhất có thể và mọi hành động bạn có thể làm trong điều kiện cho phép. Mọi thứ hiện tại đều đang ở bờ vực của sự sụp đổ, thì việc chúng ta cần phải làm chính là đưa lại Trái Đất trở về trạng thái nguyên mẫu ban đầu. Chỉ như vậy, thì tương lai chính chúng ta và con cháu đời sau nữa mới có cơ hội tồn vong.
Đọc đến đây, đôi dòng tâm sự đêm khuya của tôi, thì có lẽ bạn là người hữu duyên với đôi dòng tự sự này.
Nếu bây giờ trái tim bạn rung động và bạn đã đọc đến đây, tôi nghĩ bạn cũng đang thấu cảm cùng tôi, kết nối với thiên nhiên và đồng cảm trong khoảnh khắc này…
Bạn thân mến, dù bạn và tôi là ai, đang ở đâu và làm gì, chúng ta đều đang sống trong lòng của Trái Đất và mẹ thiên nhiên.
Hãy cùng nhau sống ý thức hơn, lan tỏa thông điệp bảo vệ môi trường. Hãy nhớ rằng khi bạn chăm sóc thiên nhiên, thiên nhiên sẽ chăm sóc bạn…
Vashna Thiên Kim