Nếu mệt quá... Hãy dừng lại, nghỉ một chút rồi đi tiếp
Đôi lúc trong cuộc sống, làm sao tránh khỏi những lúc mỏi mệt cả thân lẫn tâm, nhưng ta không nhận ra khi ta nghĩ cứ nỗ lực, cứ phấn đấu cho những điều tốt đẹp thì là đúng đắn, là xứng đáng, chính lúc đó ta đã quên mất yêu bản thân mình.
Dù còn nhiều thiếu sót, nhưng hãy luôn yêu lấy bản thân mình!
Bạn: Người luôn cố gắng sống tốt, phấn đấu chăm chỉ giữa thế gian này không phải có lúc cũng đáng thương lắm hay sao? Bạn bè còn có thể an ủi lẫn nhau, vì sao chúng ta không thể an ủi và quan tâm chính bản thân mình?
Ngay lúc này, hãy thử viết lên giấy những điều bạn muốn làm, những điều bạn cần làm cả những điều bạn nhất định phải làm ra xem… rồi hãy quyết định mình sẽ làm dần dần từng việc một, rồi cũng sẽ xong, không có gì phải vội vã cả… nếu mệt, cứ thế nghỉ ngơi hết đêm nay, sáng mai mở mắt ra bạn sẽ thấy cơ thể và trái tim mình sẵn sàng hơn lúc này đấy! Vì thế nếu thật sự thấy mệt, hãy dừng lại… chậm lại một chút…
Chúng ta thường hay nghĩ: cuộc sống này, hoàn cảnh này khiến cho ta mệt mỏi, guồng quay và gánh nặng cuộc sống khiến cho ta khổ sở? Nếu bạn nghỉ ngơi, cả thế giới sẽ nghỉ theo bạn! Tin tôi đi, quyết định là ở bạn , mọi thứ bên trong quyết định những điều bên ngoài !
Tôi thường quán chiếu tâm mình với những điều diễn ra xung quanh mình, càng đi sâu hơn ở nội tâm tôi càng hiểu sâu sắc hơn ở “cái tôi” “cái tâm trí” “cái ngã” của mình hoặc của người. Đôi lúc không chú ý, tôi vẫn bị guồng quay của chính những lí tưởng sống cuốn mình đi… gần đây tôi thấy mình thật bận rộn, và những người xung quanh tôi cũng rất bận rộn, xã hội càng quay nhanh càng bận rộn hơn. Tôi giật mình, chậm lại một nhịp, ngay lúc này đây tôi tự hỏi mình: Tại sao mình lại bận rộn đến như thế ?
Tôi chợt nhận ra: khi thấy thế giới xung quanh mình đang xoay chuyển quá vội vàng, bạn hãy dừng lại một lần và hỏi: “là do tâm trí của chính bạn bận rộn hay là do thế giới này quá vội vàng!?”
Mọi người thường phân định ra “thế gian” và “tâm trí” là hai định nghĩa hoàn toàn tách biệt. Chúng ta luôn quan niệm thế gian là thứ ở bên ngoài còn tâm trí là thứ ở bên trong ta, rồi ta cho rằng tâm trí ta sẽ chịu sự chi phối của thế gian bên ngoài, có khi hoàn cảnh sự kiện bên ngoài đến làm cho ta vui, cũng có khi làm cho ta buồn. Phải không các bạn? Nói vui là mọi người hay đổ lỗi cho hoàn cảnh ! Và rồi chúng ta quen dần để tâm trí thu bé lại, yếu đuối và chẳng chống nổi thế giới bao la ngoài kia !
Nhưng sự thật là: thế giới bên ngoài phản chiếu nội tâm bên trong! Chúng ta hay nhìn đời nhìn việc nhìn người qua lăng kính cá nhân của chính mình, lấy ví dụ, bạn đang xây nhà, đến giai đoạn trang trí cửa rào thì đi ngoài phố thứ thu hút vào tầm mắt bạn chỉ có các dãy cửa rào mà bạn đi ngang qua. Khi ta nhìn thế gian hầu như ta chỉ nhìn những thứ mà tâm ta muốn nhìn … vậy thế gian mà chúng ta nhìn thấy không phải toàn bộ vũ trụ rộng lớn, đó chỉ là vũ trụ thu nhỏ bị giới hạn trong tầm mắt phản chiếu tâm ta mà thôi.
Nếu vậy tâm trí ta đâu phải thứ gì đó nhỏ bé yếu đuối và thụ động hay chịu sự chi phối của ngoại cảnh-hoàn cảnh-thế gian rộng lớn này? Chẳng phải chính chúng ta có thể quyết định lăng kính tâm hồn của mình sẽ hướng đến góc nhìn nào? Bán kính rộng bao nhiêu hay sao? Và bây giờ, bạn có thể quyết định bạn không quá bận rộn nữa, không quá mệt mỏi nữa, nếu mệt sẽ dừng lại nghỉ, rồi đi tiếp!
“Tâm ta không bận rộn hoàn cảnh ắt an bình”
Trước đây, tôi rất ít khi viết lách hay nói nhiều điều hơn trên các kênh mạng xã hội, nhưng có đôi lần bộc bạch những dòng tâm sự, sẻ chia những suy nghĩ hay qua Podcast tự sự, tôi thường nhận được những bình luận, một số lá thư ẩn danh để lại trên các bài viết của tôi rằng họ cũng nhận được sự động viên từ chính những bài viết - những dòng tâm sự ấy. Họ nói rằng trái tim tổn thương của họ như được an ủi, vỗ về, rằng họ khơi dậy lại được ngọn lửa trong tâm hay quyết tâm yêu bản thân mình nhiều hơn vì ngoài kia bao nhiêu trái tim đồng cảm… đến khi ấy tôi nhận ra những lời chia sẻ của mình cũng có thể trở thành dũng khí và lời động viên cho người khác. Kể từ đó tôi quyết định đăng nhiều hơn, viết tiếp những dòng tâm sự, sẻ chia kiến thức, đăng những bài viết ấm áp để có thể vỗ về những trái tim còn nhiều khoảng trống … Tôi muốn góp một chút sức nhỏ để ai đọc bài viết của tôi, sẽ nhận ra được tầm quan trọng của bản thân mình, yêu bản thân mình hơn, và có thể bước ra thế giới yêu thương và đùm bọc cả những người khác nữa …
Khi ta bắt đầu yêu lấy bản thân mình, thế gian sẽ yêu lấy ta, hãy lắng nghe mình nhiều hơn các bạn nhé, gửi thật nhiều yêu thương đến bản thân mình, đến các bạn, đến thế gian.
Vashna Thiên Kim