Sống Tỉnh Thức
NẤU ĂN!
Hôm nay thật là một ngày đáng nhớ. Đã vài năm rồi tôi mới vào bếp trở lại và nấu ăn cho những người mà tôi yêu thương. Tôi có một nhóm bạn vài người, quen nhau từ những ngày đầu tỉnh thức. Trải qua bao nhiêu khó khăn, thử thách, cùng nhau vượt qua bao nhiêu bài học tâm thức thì giờ đây họ đã trở thành gia đình thứ hai của tôi. Nhân dịp sinh nhật của một bạn trong nhóm, tôi đã tạo bất ngờ cho bạn bằng cách bất ngờ gặp mặt dù khoảng cách về địa lí khá xa và khoảng thời gian này công việc của tôi khá bận hầu như bạn tôi nghĩ tôi sẽ không thể có mặt, rồi tôi cùng bạn với những thành viên khác cùng nhau đi ăn một bữa tối thật ngon đơn giản ở một nhà hàng chay quen thuộc. Tối đó tôi ngủ lại nhà bạn và tới sáng hôm sau, chúng tôi cùng thức dậy, trò chuyện thư giãn và dành thời gian bên nhau. Tới gần trưa, tôi mới nảy ra ý định sẽ tự tay nấu cho bạn một bữa ăn thật ngon trước khi ra về!
Tôi với việc nấu ăn như có một mối quan hệ yêu - ghét đầy mâu thuẫn vậy. Trước khi tỉnh thức, tôi thích được thưởng thức những món ăn ngon, thích vào bếp và có học tìm hiểu về việc làm bếp, nhưng về sau lại ngại vô cùng việc nấu ăn vì ngày đó khi còn đang kinh doanh nhà hàng, mỗi món ăn tôi làm ra đều là những món cầu kì tốn rất nhiều thời gian, công đoạn và sự chuẩn bị và với tính chỉn chu cầu toàn tôi ít khi chế biến một món sơ sài, chưa kể sau khi tỉnh thức tôi đã ăn chế độ ăn thô tối giản rồi vì khối lượng công việc vì vậy việc xuống bếp để tạo ra những món cầu kì như xưa càng xa xỉ với tôi. Vậy mà đến hôm nay tôi lại muốn làm cho bạn một bữa ăn như thế sau vài năm trời không vào bếp. Hẳn là có gì đó đã được thay đổi bên trong tôi rồi. Không mất thời gian nghĩ ngợi quá nhiều, tôi chọn món đậu phụ hấp nấm hương kiểu Hong Kong, cà tím hầm ủ xì dầu, và canh khoai ngọt nấu nấm cho hai bạn. Một phần là để chiều sở thích của các bạn và một phần vì đó cũng là những món phải bỏ tâm sức tỉ mỉ để chế biến nên tôi chọn nó.
Và phải nói rằng, trải nghiệm nấu ăn lần này của tôi đã khác hẳn tất cả những lần khác. Chẳng hạn như hồi đó, tôi chỉ nấu chủ yếu theo cảm nhận và công thức, chỉ làm như quán tính xào xào nấu nấu các món chỉ để ăn chủ yếu về độ ngon trong món ăn và đôi khi còn vừa nấu vừa nghĩ các việc trong ngày, còn hiện tại, mọi thứ đã đổi khác. Cả buổi trưa, tôi chỉ thực sự tập trung vào món ăn mà tôi nấu, tập trung nghĩ đến hai người bạn đang chờ đợi bữa ăn của tôi, đến những ngày tháng mà chúng tôi cùng nhau đi qua, tập trung vào những nguyên liệu mà tôi đang cầm trên tay biết ơn những món ăn tôi đang chế biến. Tôi nhẹ nhàng thái từng miếng đậu phụ, gọt từng miếng gừng, thái từng sợi cà rốt, nấm hương… không quên gửi lời cảm ơn đến chúng, đến sự sinh trưởng tồn tại của chúng đã hữu dụng giúp ích cho cuộc đời này thế nào, qua 3-4 công đoạn đến đoạn cuối đặt lên đĩa rồi cho vào chiếc nồi xửng để hấp. Từ giây phút cho những miếng đậu vào, tôi bắt đầu ngồi và chờ đợi. Tôi chờ đợi để cho từng miếng đậu được chín dần với đúng nhiệt độ và thời gian mà chúng mong muốn, để dành thời gian nghĩ về những người bạn đã khiến tôi đặt hết tâm huyết vào món ăn này. Đến khi chỉ còn lại hai phút trước khi tắt bếp, tôi đi tới lấy chén nước sốt và rau củ cùng nấm đã chế biến sơ rồi cho vào hấp cùng với đậu. Cốt lõi là để rau củ không bị quá chín, để nước sốt chỉ thấm từng giọt, theo một dòng chảy ở mức độ nhất định qua từng miếng đậu, sao cho đậu phụ vẫn có đủ không gian riêng để làm bật lên hương vị của bản thân chúng và trong từng sợi cà rốt vẫn thấm đậm hương gừng phảng phất mùi nấm gương, như cách mà tôi và những người bạn của tôi, dù cùng đi chung trên một con thuyền, cùng hoà hợp với nhau nhưng vẫn làm nổi bật được bản chất của từng cá thể.
Thực sự ở trong giây phút đó, thời gian và không gian đã như lắng đọng lại để cho tôi cảm nhận, liên kết từng món ăn tôi nấu đến tình cảm mà tôi và các bạn của tôi dành cho nhau. Dù là trong bất cứ việc gì, nếu chúng ta thực hiện với sự tập trung trọn vẹn trong từng phút từng giây đó thì chính lúc đó chúng ta đang thiền, đang chánh niệm với việc mình đang làm. Và các bạn biết không, khi chúng ta đặt tâm vào món ăn, chế biến trong sự biết ơn và gửi trọn vẹn tình yêu thương vào đó, món ăn sẽ trở thành món ăn năng lượng bình an, món ăn của sự nuôi dưỡng và khiến cho người thưởng thức cũng được ngon miệng và tự nhiên cảm nhận sự vui vẻ và hạnh phúc!
“Ta đi qua nỗi đau
In hằn những vết sẹo
Để bước tới hạnh phúc
Chữa lành những thương đau
Cuộc đời có mấy khi
Xin cho tôi một khắc
Trung dung và tâm tịnh
Để bình yên chốn này.”
Hôm nay, Thiên Kim nấu ăn cũng như ngày ấy, nhưng cảm nhận thật khác, các công đoạn chế biến từ chuẩn bị đến nấu trên bếp và kiên nhẫn canh lửa chờ đợi món chính trong sự tĩnh lặng hiển nhiên khi biết kết quả nó giống như màu sắc và các giai đoạn của hành trình cuộc đời chúng ta đang đi…. Cuộc sống là vậy đó. Có lẽ những điều tôi sắp nói ra đây đã không còn xa lạ với những ai đi trên con đường của sự tỉnh thức, nhưng thức tỉnh không phải là để bạn xa rời thực tại, không phải là để bạn hướng đến những điều cao siêu, mà là để bạn sống chậm lại, cảm nhận từng rung động xung quanh mình rõ ràng hơn, nhận diện, thấu hiểu, tìm lại và làm vững chắc sợi dây kết nối bên trong với bên ngoài của chính mình, và để mình có thể yêu mình, yêu người, yêu từng phút giây, cảnh vật xung quanh một cách sâu sắc, đúng đắn, và thông tuệ hơn.
Chúc các bạn một buổi tối ấm áp, bình an bên người mình thương yêu nhé.
Nhật ký của Thiên Kim
Vashna Thiên Kim