Năng Lượng và Đời Sống
Kết nối trái tim: Ba vẫn luôn bên con dù bất kể nơi đâu
Sáng ngày hôm đó, tôi và chị đã có cuộc trò chuyện ngắn trước khi vào ca. Ngay khi bắt đầu chia sẻ, chị đã rơi nước mắt. Chị kể rằng mình vẫn chưa vượt qua được cảm xúc đau lòng, nuối tiếc khôn nguôi trước sự ra đi của cha, mà vào thời điểm đó là hơn một năm kể từ ngày cha chị mất. Chị kể rất nhiều về cha, rằng cha chị là một người thương chị vô bờ bằng tình thương nghiêm khắc. Cha rất thương chị và mẹ. Mẹ chị thì bị hoang tưởng khá nặng nên ngày mẹ mang thai chị, cha đã đưa mẹ về ra mắt nhưng vấp phải sự phản đối gay gắt từ cả gia đình. Nhưng cha vẫn kiên quyết lấy mẹ và rồi cuối cùng chị được sống trong một gia đình đầy đủ, yên ấm và hạnh phúc như ngày hôm nay.
1. Cơ duyên gặp mặt
Hôm ấy là một buổi sáng mùa hè, tôi hẹn chị trò chuyện và giúp chị giải đáp những khúc mắc trong lòng. Chị là một thành viên của công ty đối tác trong một lần tôi làm đại sứ thương hiệu và cũng là một giáo viên dạy Văn trường cấp 1. Cơ duyên để chúng tôi làm ca này với nhau là từ một cuộc họp giữa 2 chị em. Ngày hôm đó tôi chia sẻ thông tin với chị để cả hai cùng lên bài phát biểu thì chị bỗng dưng bật khóc khi nghe đến câu chuyện tôi kể về một người bạn. Tôi khá bất ngờ và hơi sững người lại khi chị bật khóc ngay giữa cuộc họp như vậy. Chị nói ba chị cũng mất vì u.n.g t.h.ư, và đến khi nghe câu chuyện tôi kể, chị mới vỡ oà vì nhận ra mình chưa hề vượt qua được nỗi đau mất cha… Ngay lập tức, tôi cảm nhận được sự xuất hiện của linh hồn bác. Tôi cảm nhận được sự lo lắng bác dành cho chị và nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần của bác ấy. Có lẽ, nhân duyên và sự kết hợp cho một thời điểm thích hợp của bài học và nghiệp quả đã đưa đẩy cho tôi giúp chị... Và thế là ca chữa lành đã diễn ra.
2. Bất như ý
Chị nói bấy lâu nay, mặc dù chị đã tỉnh thức và đọc nhiều về tâm linh, nhưng chị vẫn luôn gặp vấn đề trong việc đưa lý thuyết vào thực hành, rõ ràng chị hiểu thấu những triết lý nhưng đối mặt với hiện thực chị vẫn nặng tâm không buông bỏ được, thấy trống rỗng, nặng nề và mệt mỏi. Chị cũng gặp một số vấn đề về sức khỏe do lối sống không lành mạnh trước đây: thường xuyên thức khuya làm việc và phụ thuộc vào cafe rất nhiều. Bởi vậy nên khi mang thai em bé, chị bị ảnh hưởng nhiều hơn, có lúc chị tụt năng lượng thấy choáng và đau buốt đầu. Nguyên nửa năm vừa rồi, chị luôn cảm thấy tức ngực, khó thở như có cái gì đè nặng lên ngực làm chị phải thở dốc ra và nó càng nặng nề hơn khi chị mang thai, có một điều rất lạ là mỗi khi chị về nhà, chị lại cảm thấy một sự nặng nề ngột ngạt bất an khó ngủ.
Chị cũng đã đi thăm khám ở các bệnh viện nhưng đều nhận về kết quả bình thường. Chị cảm thấy không thoả với kết quả đó vì không một vị bác sĩ nào mô tả đúng được bệnh tình của chị. Lúc này chị mới nhớ đến những nỗi lo lắng hàng ngày, những cảm giác nặng nề thường trực và những giấc mơ gần như á.c m.ộng mỗi khi đêm về, lúc tỉnh dậy thì khắp người đau nhức… Từ những sự móc nối của các sự kiện đó, chị mới nghĩ rằng có lẽ những sự việc này xuất phát từ một nguyên nhân tâm linh nào đó nhưng chị không biết phải đi tìm câu trả lời từ đâu.. Chưa kể đến những bất ổn trong mối quan hệ ngày càng nghiêm trọng, chị khắt khe mệt nhoài, cáu kỉnh, mất hết cảm giác bình thường thoải mái với người xung quanh, mất cảm xúc với cả chồng mình. Mẹ chị thì bị t.rầm c.ảm nặng-hoang tưởng, trí lực đôi khi chỉ như một đứa trẻ 5 tuổi, chị nói trong nước mắt: “chị thương mẹ, muốn lo cho mẹ nhưng không hiểu sao trước giờ thường xuyên bị mâu thuẫn, khắc khẩu với mẹ từ nhỏ.”
3. Đi tìm nguyên nhân
Sáng ngày hôm đó, tôi và chị đã có cuộc trò chuyện ngắn trước khi vào ca. Ngay khi bắt đầu chia sẻ, chị đã rơi nước mắt. Chị kể rằng mình vẫn chưa vượt qua được cảm xúc đau lòng, nuối tiếc khôn nguôi trước sự ra đi của cha, mà vào thời điểm đó là hơn một năm kể từ ngày cha chị mất. Chị kể rất nhiều về cha, rằng cha chị là một người thương chị vô bờ bằng tình thương nghiêm khắc. Cha rất thương chị và mẹ. Mẹ chị thì bị hoang tưởng khá nặng nên ngày mẹ mang thai chị, cha đã đưa mẹ về ra mắt nhưng vấp phải sự phản đối gay gắt từ cả gia đình. Nhưng cha vẫn kiên quyết lấy mẹ và rồi cuối cùng chị được sống trong một gia đình đầy đủ, yên ấm và hạnh phúc như ngày hôm nay. Thế nhưng chị vẫn luôn không thể đối diện với sự thật, với khung cảnh tàn nhẫn của hiện thực rằng chính tay chị là người đã rút hết những dây dợ, ống thở trên người ba để ba ra đi mãi mãi. Chị chứng kiến cảnh bố chị ra đi rất thảm khốc với 5 cái ống cắm vào người. Chị kể rằng ngay giây phút ấy, chị cảm thấy trống rỗng, một cảm giác trống rỗng nhưng hụt hẫng cùng lúc vô cùng rõ ràng bao trùm lấy chị. Chị đứng c.h.ế.t lặng, chị không hiểu sao chị không thể khóc? Chị đã quá mạnh mẽ sao? Thế rồi ngày đám tang diễn ra, chị chỉ biết đứng lặng thinh nhìn cha được người ta đưa vào lò hoả thiêu. Khi ấy, cổ họng chị nghẹn đắng, chị nhận ra mình như mất đi một phần da thịt, mất đi ý nghĩa sống. Mất cha, chị như mất hết tất cả… Suốt cả cuộc đời, cha đã là chỗ dựa tinh thần rất lớn đối với chị, là ngọn lửa để chị tiếp tục truyền đi cảm hứng, làm nguồn an ủi cho những học sinh của mình. Chính vì thế mà sự ra đi của cha đã làm chị cảm thấy lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời dù cho chị đã là mẹ của 2 người con. Thật đúng là con cái dù lớn thì vẫn luôn nhỏ bé trong mắt cha mẹ, vẫn luôn coi cha mẹ là cả thế giới. Sự ra đi của người cha còn khiến chị bị ám ảnh tới nỗi khi người chú trong gia đình mất đi, chị cảm giác như đó là cha chứ không phải chú chị, và những ký ức ngày cha mất lại liên tục ùa về. Từ ngày cha mất, chị cũng không còn nằm ngủ thoải mái như hồi trước mà luôn nằm nghiêng mình sang một bên, co cụm người lại như thể hiện sự cô đơn, lạc lõng của một đứa trẻ đang thèm khát một cái ôm từ người cha yêu dấu. Bầu không khí bao quanh chúng tôi lúc này chỉ có tiếng nấc và những giọt nước mắt của chị do quá xúc động. Có lẽ đã quá lâu rồi chị không khóc, người không thể khóc ra thành tiếng có lẽ là người chịu đau thấu tim can, người đã không chấp nhận không dám đối diện với cảm xúc bên trong mình… Tôi bắt đầu hướng dẫn chị thở từ từ và thả lỏng cơ thể để chị bình tâm lại và sau một lúc, chị cũng đã dần trở lại trạng thái cảm xúc ban đầu. Lúc này tôi hướng dẫn chị cùng thiền để tôi kiểm tra trường năng lượng và đi vào sâu trong tiềm thức của chị để tìm ra mắt xích gỡ rối cho cảm xúc, sự kiện mà chị đã trải qua.
4. Hồi ký chữa lành
Kết quả kiểm tra cho thấy phần khu vực luân xa tim (vùng ngực luân xa 4) của chị đang bị tắc nghẽn khá nặng nề do những suy nghĩ ám ảnh trong tiềm thức và những cảm xúc tiêu cực trước giờ vẫn bủa vây lấy chị, và đó cũng là lý do gây ra chứng khó thở của chị hàng ngày. Bên cạnh đó, tôi còn phát hiện thêm một vấn đề nữa ở vùng mắt cá chân và khớp gối của chị, hai khu vực đó bị thiếu hụt năng lượng nên có thể chúng khiến chân chị bị yếu đi, cộng thêm việc đang mang thai bé sẽ khiến chị đi lại khó khăn. Người cha và cả người chú lúc ấy vẫn hiện diện bên cạnh chị và rất lo lắng cho chị, ông làm tôi cảm thấy lạnh và rợn người nhiều do vong linh này mất chưa lâu và mất đau đớn vẫn còn nhiều sự dính mắc, tôi trấn an bác ấy bằng sự trao đổi qua tâm thức, dần biết rõ hơn nguyên nhân có mối liên hệ từ nhiều kiếp. Tôi bắt đầu đưa chị vào trạng thái thay đổi ý thức, thôi miên đưa chị về lại vùng tiềm thức của mình để tìm ra mối nhân duyên giữa chị và ba mẹ. Lúc này, tôi nhắc chị hãy luôn nhớ tách mình ra khỏi mọi cảm xúc, trải nghiệm như một nhân vật đang xem lại chính bộ phim mà mình đã đóng. Và rồi trong kho tàng ký ức ở tiềm thức, khung cảnh được mở ra ở một thành phố vắng vẻ. Nơi đó có sự hiện diện của một đôi vợ chồng và hai người con, một bé trai khoảng chừng 4 tuổi và người anh thì lớn hơn một chút. Bằng cảm nhận từ năng lượng, chị đã nhận ra người mẹ là em trai chị ở kiếp hiện tại, người cha là mẹ chị ở kiếp hiện tại, người anh trai là anh trai chị kiếp này và cuối cùng, người con út trong nhà (bé trai 4 tuổi) chính là chị ở kiếp hiện tại này! Ở kiếp sống đó, em bé trai con út (là chị) vì là con riêng của người vợ nên không hề được cha mình yêu quý. Đứa bé luôn bị cha đ.ánh đ.ập, l.ăng m.ạ, trong một lần nóng giận ông t.át mạnh vào đầu bé khiến bé chấn thương và trở nên luôn lù đù, ngu ngốc. Khi đó ai cũng nói bé không bình thường, rồi bị chậm phát triển, duy chỉ có người anh trai là vẫn luôn yêu thương bé. Thời gian trôi đi, người con dần trưởng thành, kéo theo mối quan hệ ngày càng đi xuống giữa hai cha con (mẹ chị và chị ở kiếp hiện tại). Rồi người em trai cứ sống trong cô độc như vậy, đến giây phút cuối đời người cha có kêu em đến bên giường và xin lỗi, xin em tha thứ. Hoá ra người cha ấy cũng đã có một cuộc đời rất đau khổ, mặc cảm với nhiều người xung quanh nên đã trút giận lên em, nhưng em đã chọn cách không tha thứ. Em chỉ muốn người cha ấy cũng trải nghiệm nỗi đau sâu sắc khi bị người đời chê cười. Đó là lý do vì sao mà mẹ chị ở kiếp này mắc chứng bệnh hoang tưởng. Người thầy tâm linh dẫn dắt khi đó xuất hiện và nói với chị rằng: đó chỉ là sự cân bằng của nghiệp quả, chị cũng hiểu ra mọi điều và năng lượng tiêu cực lúc này đã được chuyển hoá, chị ngay lập tức đã khóc nức nở hiểu ra mẹ mình hiện kiếp bị chứng bệnh chậm phát triển cũng là linh hồn của mẹ chị đã lựa chọ để trả nợ cho chị, ngay lập tức chị đã tha thứ cho người cha (chính là phân mảnh linh hồn tiền kiếp của mẹ chị kiếp này) ở kiếp đó. Vị thầy còn nhắc nhở và cho thông điệp, chỉ cần xoá tan đi hận thù và sự bám chấp, giải toả được năng lượng nghiệp tiêu cực này thì mẹ chị ở hiện kiếp bệnh tình sẽ được thuyên giảm và chính chị cũng cởi bỏ được bức tường vô hình và sự mâu thuẫn không rõ nguyên do mà chị dành cho mẹ từ bé.
Vong hồn của người bố hiện tại (người bố bị mất do u.n.g t.h.ư) vẫn kiên nhẫn chờ đợi đứng quan sát chị với ánh mắt ấm áp an tâm hơn khi chị nhận ra được bài học và cởi bỏ được một nút thắt vòng trầm luân… Tiếp tục, tôi đưa chị về một kiếp sống khác với chủ ý giúp chị tìm hiểu mối nhân duyên giữa chị và người cha chị đã mất kiếp hiện tại. Khung cảnh đầu tiên hiện lên là một bờ biển trong xanh với những mỏm đá. Ở nơi đó có một cô gái mặc trang phục Ấn Độ. Tôi nói chị tiến lại gần hơn quan sát thì thấy trên người cô gái toả ra năng lượng của cảm xúc tiếc nuối, buồn thương man mác và hình ảnh của một người đàn ông trung niên như một vị tướng quân hiện lên trong tâm trí chị. Ngay lập tức chị nhận ra cô gái ấy chính là ba chị ở kiếp này và vị tướng quân chính là chị. Hai người ở kiếp đó là anh em ruột của nhau. Hai anh em sống vào thời chiến nên vị tướng quân phải ra trận liên tục, rất ít khi nào có thời gian về thăm được em. Người em gái thì luôn yêu thương, quý mến anh trai mình và mong một lần anh có thể về thăm em lâu một chút. Thế nhưng chuyện chằng lành xảy ra, một ngày nọ ngôi nhà của cô gái bốc cháy khiến cô ra đi mãi mãi, và trong giây phút sinh tử cận kề, cô vẫn giữ mãi niềm tiếc nuối vì không thể đợi được người anh đến thăm. Người anh trai là vị tướng quân khi đó lại bị thương rất nặng trong một cuộc giao tranh, tới khi được cứu chữa và lành lặn trở về quê hương thì mới hay tin em gái mình đã không còn. Chứng kiến khung cảnh đến đây, chị lập tức bật khóc. Bao nhiêu cảm xúc tiếc nuối, ân hận ùa về. Chị của ngày ấy đã không thể gặp ba mình trước khi ra đi, vị tướng quân của ngày ấy đã sống mãi với niềm khắc khoải về người em gái của mình. Trong giây phút của sự chia ly ấy, chị như vỡ oà trong cảm xúc. Chị nhận ra mọi chuyện, ngay lập tức chị hiểu ra vì sao ở kiếp sống này mình vẫn mãi luôn nhớ về cha, vẫn dành cho cha một cảm xúc yêu thương vô bờ, mãnh liệt hơn tất thảy mọi tình thương trên đời như vậy. Ở giây phút ấy, tôi chợt nhớ đến một câu nói tôi đã nghe ở đâu đó mà bản thân vẫn luôn tâm đắc: “Thực ra chúng ta vẫn luôn trong tâm thế chuẩn bị, chuẩn bị có khi là cả đời chỉ để cho một khoảnh khắc của sự giác ngộ.” Tất nhiên chị ở đây không giác ngộ theo kiểu đắc đạo, tu thành chánh quả, nhưng rõ ràng nói về mặt cảm xúc và trải nghiệm, chị đã sống trong những cảm xúc mang tính gai góc ấy trong một thời gian dài để giờ đây, mọi khúc mắc của chị như được gỡ bỏ chỉ nhờ một giây của sự nhận ra ấy.
5. Bài học cho sự trải nghiệm
Thế rồi người thầy dẫn dắt linh hồn chị hiện lên, bao quanh bởi một vầng hào quang màu tím để an ủi và tiếp thêm sức lực cho chị. Thầy của chị mượn cơ thể tôi làm kênh dẫn và nói với chị rằng: “mọi cảm xúc đến với cuộc đời ta rồi cũng sẽ qua, chúng như những cơn gió, đến rồi sẽ đi. Điều quan trọng là ta không kìm nén, không trốn tránh, không chống lại đó mà hãy chỉ để nó diễn ra như nó vốn là.” Chị đã trải qua thử thách, đã học bài học về tình yêu thương sâu sắc. Ở tiền kiếp đó, chị đã để lại nỗi khắc khoải cho người em gái (là ba chị ở kiếp này), nhưng giờ đây chị đã quay lại làm một người con hiếu thảo, đắp bù lại toàn bộ những điều nuối tiếc ở tiền kiếp. Chính vì thế mà chị không còn gì phải lo lắng, hụt hẫng. Khoảng thời gian vừa rồi linh hồn cha đã luôn ở bên cạnh, dẫn dắt và giúp đỡ chị. Đến hiện tại khi chị đã hiểu ra mọi điều và gỡ được nút thắt trong cảm xúc của mình thì cũng là lúc ba chị rời đi, về với nơi mình thuộc về và tiếp tục hành trình của mình. Dù cho ba đã ra đi, đã đến một nơi thật xa khác, một phần năng lượng của ba vẫn mãi trường tồn trong chị. Những gì ba để lại cho chị, những gì chị học từ ba sẽ trở thành một phần tiềm thức của chị, trở thành hành trang cho chị bước tiếp, đến hết kiếp này và cả những kiếp sống tiếp nữa. Điều kỳ diệu hơn đó là giờ đây khi chị đã hoàn thành được bài học của mình, được người thầy dẫn dắt chữa lành vết thương sâu từ trong luân xa tim cũng là lúc mối liên kết giữa chị và ba trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết (chị ấy thấy một sợi dây kết nối vô hình từ tim chị và người bố hiện lên). Và cũng chính lúc ấy, tôi nhìn thấy có một mầm sống mới trong sự kết nối ấy, hiện hữu ở vật lý tiếp sức cho chị thay vai trò của người cha. Đó chính là em bé còn đang trong bụng chị. Linh hồn bé trai đến bên và kết nối với tôi. Tôi bảo rằng đó sẽ là một bé trai (khi đó chị mang thai 3 tháng chưa biết giới tính của bé) vô cùng kháu khỉnh, vào lúc đó, chị cũng cảm nhận được rõ năng lượng của bé đang ở bên và an ủi, vỗ về chị. “Tuyệt vời thật em ạ.” Lúc này nhịp thở của chị đã chậm lại và đều đặn, chị từ từ nở nụ cười. Nghe chị cất lên câu nói đó, lòng tôi cũng nảy nở, hạnh phúc theo. Tôi nói với chị rằng mọi thứ tự nhiên đến cũng tự nhiên đi, nhân duyên sẽ được rộng mở và chị không cần phải lo lắng gì hết. Điều quan trọng là mọi thứ, mọi chuyện xảy ra quanh chị đều nằm ở tâm thức của chị. Tâm an lạc, hạnh phúc tự khắc đến, đời sẽ an yên. Đứa bé sắp sinh sẽ trải qua nhiều thử thách nhưng bé sẽ luôn mang trong mình một nội lực mạnh mẽ để trải nghiệm cuộc sống này trọn vẹn và bé đến để ở bên chị như một điểm tựa tinh thần vững chắc. Nghe đến đây, chị nhẹ nhàng rơi nước mắt. Đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc an yên, của sự xúc động và rung động năng lượng. Khi này, người cậu đã mất của chị xuất hiện với một nụ cười rất tươi. Người cậu ấy đã giúp dòng họ chị trả nghiệp vì trước đây khi tổ tiên đi khai hoang đã phạm phải cấm kị và giờ cũng đã đến lúc cậu tiếp tục bước đi trên hành trình linh hồn của mình. Kế đó bà ngoại chị và những người thân trong đã mất cũng có mặt, toả ra một bầu năng lượng vui mừng vì cuối cùng chị cũng đã tháo gỡ được những nút thắt trong tim và cũng để chị hiểu rằng, chị chưa và sẽ không bao giờ cô đơn trên hành trình này.
6. Nụ cười bình yên
Kết thúc buổi ngày hôm đó, chị tỉnh dậy với một cảm xúc khác hẳn. Chị bảo rằng mình như được sinh ra một lần nữa, như được trở về với những gì bình yên nhất, thuần khiết nhất, một cảm giác mà chị chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng đến thế kể từ ngày chị sinh ra. Tôi lúc đó cũng không nghĩ được gì hơn, chỉ bất giác nở một nụ cười nhẹ theo chị. Tin nhắn của chị đã cho tôi hồi tưởng lại về buổi chữa lành ngày hôm đó mà viết ra những lời chia sẻ vừa rồi. Bên cạnh đó, tôi cũng muốn lan toả những chia sẻ này như một lời động viên đến các bạn/anh/chị ngoài kia, những người có thể đã và đang lạc bước, mỏi mệt trên chính hành trình của mình. Như tôi cũng bất chợt cảm thấy hạnh phúc và an ủi khi nỗi sợ, nỗi ám ảnh với khả năng ngoại cảm ngày nào cùa mình giờ đây đã được tôi thật sự chấp nhận, đã trở thành một phần của tôi để tôi có thể giúp mình, giúp người. Tôi cũng mong rằng khi đọc bài viết này và cũng nhân dịp mùa vu lan báo hiếu, chúng ta hãy cùng nhớ về cha, về mẹ, về những người đã có công sinh thành, dưỡng dục ta, và trân trọng họ khi họ đang còn trên cõi đời này. Dù cho có bao nhiêu khó khăn, thử thách giữa chúng ta và cha mẹ thì đó cũng là những mối nhân duyên tiền định để ta gặp gỡ, trải nghiệm và sống trọn vẹn với nhau trong từng khoảnh khắc.
Vashna Thiên Kim