Chú cừu đen của dòng họ cho đến ngày trở về trái ngọt đầu tiên

CHÚ CỪU ĐEN CỦA DÒNG HỌ

Trong tiếng Anh có cụm từ “the black sheep of the family“ để chỉ cá nhân quá khác biệt so với các thành viên trong gia đình. Và có vẻ như đó đúng là điển hình của một chú cừu đen. Vậy trở thành cừu đen có thực sự xấu như những người gắn mác vẫn nhìn nhận?) Vào thế kỷ 16 cừu đen còn bị cho là dấu hiệu của ác quỷ. Chỉ từ thế kỷ 18 trở đi, cụm từ này mới được dùng để chỉ những người khác biệt. Khía cạnh khác biệt được thể hiện ở nhiều mặt: nghề nghiệp, giới tính, quan điểm chính trị, phong cách cá nhân, mạng lưới mối quan hệ. Cừu đen cũng là tên của một hiệu ứng tâm lý. Hiệu ứng này cho rằng cá nhân trong nhóm có xu hướng khắt khe với nhau hơn với cá nhân thuộc nhóm khác. Theo tiến sĩ Elizabeth Dorrance Hall của đại học bang Utah, khi thiên tính xã hội của con người (khả năng kết nối, gắn bó) không được đáp ứng, tổn thương tinh thần sẽ xuất hiện. Gia đình vốn được cho là cái nôi nuôi dưỡng sự gắn bó. Việc bị đối xử bất công hay bị cô lập trong gia đình là nguyên nhân gây nên bản tính hung hăng, sự né tránh và tê liệt cảm xúc ở trẻ.

Chính cách nhìn nhận phiến diện về những hành động “nổi loạn” của những chú cừu đen khiến người ta quên đi mất nguyên nhân sâu xa của tình trạng này. Chỉ khi đối diện với sự việc bằng một cái nhìn toàn diện, trân trọng và yêu thương ta mới hiểu rằng “những chú cừu đen” đáng thương hơn là đáng giận…

Khi bước chân ra khỏi nhà, đứa con gái mới lớn chưa thể nào biết được hết cái giá của sự lựa chọn tự do, nhưng những tháng ngày từ đây về sau nhìn lại, mình mới hiểu cái giá của tự do đôi khi sẽ là sự đánh đổi toàn bộ những thứ tốt đẹp mình từng có trong quá khứ và hiện tại. Từ một chú chim trong lồng son, mình bỗng chốc trở thành “chú cừu đen của dòng họ”. Một hình ảnh gắn liền với dị biệt, vết nhơ, đứt gãy truyền thống và nổi loạn.

(Hình ảnh gia đình truyền thống và hình ảnh của mình khi đi theo ngành Spa – dị biệt hoàn toàn so với truyền thống của dòng họ)

Hình ảnh này gợi liên tưởng về một chú cừu non khác biệt so với đàn cừu đông đúc. Lựa chọn của Kim cũng đẩy Kim vào hoàn cảnh tương tự như đối với chú cừu đen. Khi bỏ nhà ra đi, Kim đã phạm phải một điều cấm kị đối với gia đình, dòng tộc. Nó giống như một sự phản bội, thiếu tôn trọng, làm đánh mất niềm tin. Không một ai có thể thông cảm cho việc một con bé được cưng nựng, chiều chuộng và tạo điều kiện hết mực lại có thể chạy trốn, bỏ nhà ra đi.

Nhất là trong gia tộc Đỗ Gia – một gia tộc hùng hậu về y dược với truyền thống cả dâu rể lẫn con cháu đều theo nghề y dược, truyền thống ấy đã nối tiếp 4 đời. Rồi tự nhiên có một đứa cháu gái duy nhất trong gia tộc dám tách mình khỏi truyền thống ấy, một mình một hướng. Mà lựa chọn ngay khi bản thân mình còn non nớt, chưa có thành công và cũng chưa làm được gì xứng đáng để ghi nhận. Từ vị thế trung tâm của vũ trụ, Kim rơi vào cảm giác tự ti tột cùng: mình vừa giống một kẻ đào ngũ trốn chạy, vừa làm tất cả mọi người thất vọng. Kim đang lựa chọn tách mình ra khỏi con đường danh gia vọng tộc của cả một dòng họ - quyết định khiến cho tất cả mọi người đều quay lưng lại với mình.

Các bạn biết không, đây là một chuyện động trời trong dòng họ của mình. Vì gia tộc Đỗ Gia luôn được biết đến với sự ngưỡng mộ, đức cao vọng trọng, nay lại có một đứa con, đứa cháu gái bỏ đi không một lời từ biệt – cách hành xử hệt như một kẻ thất học, làm mất uy tín của cả nhà, bôi tro trát trấu vào dòng tộc. Chắc các bạn cũng hiểu suy nghĩ của các gia đình về những đứa con gái mới lớn “bỏ nhà ra đi” rồi đó. Trong mắt người lớn thì đó là những đứa con gái nổi loạn, hư hỏng và không sớm thì muộn, cũng sẽ báo hại gia đình. Có biết bao cạm bẫy ngoài kia, ai biết được con, cháu gái nhà mình ra ngoài sẽ rơi vào những cạm bẫy nào, liệu có phải bỏ nhà theo trai hay không? Nhiều cuộc họp gia đình đã diễn ra. Các phương án được đề xuất với ba mẹ. Cả gia đình sẵn sàng tham gia vào công cuộc tìm kiếm, giám sát, trừng phạt, dạy dỗ…Tất cả đều cho rằng quyết định này là vô cùng nghiêm trọng. Thậm chí mọi người còn nghĩ đến việc từ mặt Kim, xóa tên ra khỏi gia phả.

Chỉ duy nhất ba Kim – người đã từng tự thân lập nghiệp là hiểu thấu cho cá tính con gái. Chỉ có ba đặt niềm tin nơi Kim, chỉ có ba hiểu được rằng động cơ thực sự của việc bỏ đi này, xuất phát từ cá tính tự lập cứng cỏi của Kim từ nhỏ. Hiểu và thương con gái nên ba đã không làm theo những cách mọi người bày. Hàng ngày, ba nén nỗi đau xót xa vào sâu trong tâm khảm. Ba lặng lẽ chờ đợi. Ba im lặng trước sức ép. Và ba kiên trì chờ đứa con gái nhỏ của ba trở về. Trong lúc đó, ba cũng không quên chăm chút cho phòng riêng của con gái, để khi nó trở về, nó cảm nhận được sự ấm êm…Cho tới giờ, khi ngồi nghĩ lại những việc làm này, Kim vẫn thấy mình không thể nào bù đắp được hết những sự tổn thương ấy của ba mẹ, Kim thực sự có lỗi khi đã giấu ba mọi chuyện mà tìm cách rời đi…Nhưng cuộc sống mà, biết đâu đây cũng là cách để nhắc Kim nhớ về sợi dây thiêng liêng của tình máu mủ ruột rà: ngoài kia bao la sóng gió, nhưng sau cánh cửa, ba mẹ vẫn chờ để che chở cho Kim trước bão giông…

Trở lại với chuyện ông ngoại thì trong mắt Kim, ông ngoại giống như Bố Già – Don Corleone người đã một tay kế thừa truyền thống gia đình, xây dựng một đế chế - dòng họ tiếng tăm vang dội với những qui ước riêng, trách nhiệm riêng và con đường riêng: mọi người đều đi theo con đường tu rèn đạo đức, học y dược trị bệnh cứu người, ai trong gia tộc cũng nghĩ tới danh dự của dòng họ trước hạnh phúc cá nhân. Trong đế chế ấy, mọi thứ đều đi theo trật tự, mọi quyết định đều vượt ra khỏi cá nhân, đều đặt trong con đường phát triển chung của dòng họ. Ông ngoại là người đức cao vọng trọng không những đối với đế chế mà ông tạo ra, mà với mọi người bên ngoài, ông cũng nhận được sự tôn trọng tuyệt đối.

Đương nhiên đối với Kim, ông không chỉ là một người ông vô cùng thân thiết mà là một người thầy lớn trong cuộc đời. Ông vừa gần gũi trìu mến, vừa là một triết gia thông tuệ.

Người thầy về đạo đức, y đức và cả kim chỉ nam đối nhân xử thế trong cuộc sống hàng ngày.

(quyển sách Đắc Nhân Tâm Kim lưu giữ gần 20 năm do ông ngoại tặng năm Kim học lớp 7)

Kim đã là đứa cháu đầu tiên nên được ông vô cùng tin cậy và kì vọng. Ông đọc Đắc nhân tâm cho Kim nghe mỗi ngày từ năm Kim học lớp 7. Ông dành thời gian cho Kim mỗi khi có thể. Ông cho Kim đặc quyền đặt mọi câu hỏi, chỉ cho Kim mọi đầu sách hay và dạy Kim cách ứng xử một cách kĩ lưỡng. Trong mỗi cuộc họp họ, Kim đều là người được phát biểu trước. Cho nên khi Kim bỏ đi, người sốc và nghĩ ngợi nhất chính là ông ngoại. Ông không sao hiểu nổi đứa cháu mà mình tận tâm rèn cặp như thế lại có thể quyết định nông nổi đến vậy.

Kì vọng bao nhiêu thất vọng bất nhiêu. Và ông chọn cách im lặng!

Sự im lặng mang tính sát thương. Thà rằng ông trách mắng hay chỉ trích, Kim còn thấy nhẹ lòng hơn. Cho đến giờ, mối quan hệ ít nhiều được cải thiện, nhưng sâu thẳm thâm tâm Kim biết rằng, chừng nào Kim thành công trên con đường cứu người thì chừng đó các nút thắt mới được cởi bỏ. Chính sự kì vọng của ông, truyền thống gia đình thôi thúc trong Kim phải đi theo con đường chữa lành, giúp người giúp đời. Dù Kim có trốn tránh, có làm ra việc khác thì truyền thống này vẫn chảy trong huyết quản. Nên sau tất cả, mọi thứ đều là bài học để Kim trở về thực hiện truyền thống gia đình theo một cách phù hợp hơn.

 

 HÀNH TRÌNH "VƯỢT SƯỚNG"

“Bạn biết không, nghịch cảnh thật sự là một món quà! Những khó khăn gian khổ đã trải qua, một ngày nào đó sẽ khiến bạn mỉm cười, không phải vì những gian khổ kia chưa từng tồn tại hay nó đã vơi bớt đi, mà là bạn đã có đủ dũng khí để đối mặt. Những chuyện đã xảy ra kết quả sẽ không thay đổi, mà thay đổi chính là cái tâm của mình. Bằng cách đó, bạn lớn dần lên và cái tâm của bạn trải rộng mãi ra…Sống trên đời, không cần tiếc nuối vì những chuyện đã trải qua, việc tốt mang đến hạnh phúc, việc xấu mang lại kinh nghiệm, mọi chuyện đều là việc tốt cả, khi nó xảy ra với bạn không bổ ngang cũng bổ dọc, bạn ít nhất sẽ học được điều gì đó sau trải nghiệm đó, giúp bạn ngày càng trưởng thành hơn. Hạnh phúc cho bạn ngọt ngào, thử thách cho bạn mạnh mẽ, thất bại cho bạn khiêm tốn, thành công cho bạn vinh quang. Mọi chuyện diễn ra đều có lí của nó và đều có nguyên nhân đằng sau nó. Nếu bạn không “vượt sướng” chắc gì bạn cảm nhận hạnh phúc dễ dàng, an nhiên. Và hẳn là, bạn cũng không thể biết lý do thực sự để mình tồn tại!”

Bài học phía trên, chia sẻ lại với các bạn thì nó dễ dàng ngắn gọn vậy, chứ thực tế thì mình cũng phải nỗ lực bội phần trong cả một quá trình.

Đây không phải là một câu chuyện ngôn tình mà bạn thấy trên tivi: chủ tịch giàu có sẵn sàng từ bỏ chức vị, quyền thế, giàu sang để sống cuộc đời lầm than cơ cực, gây dựng hạnh phúc dễ dàng như cách ta xem một tập phim. Mà hành trình thực tế của Kim được tính bằng công sức, mồ hôi, sự đơn độc, phơi bày điểm yếu, từ bỏ những thứ đẹp đẽ bên ngoài, từng lớp một. Dù quãng thời gian chỉ khoảng 1 năm, nhưng trong suốt 365 ngày ấy, mỗi ngày đều là sự rèn luyện từ tay chân, chiến đấu với ý muốn bỏ cuộc và sống chung với mọi thứ mà mình chưa từng trải qua.

Những ngày đó cũng là ngày Kim rất nặng tâm. Vì quyết định của Kim đã đặt ba mẹ trước làn sóng dư luận của cả gia đình. Cả ba và mẹ đều là anh chị lớn – những người cần làm gương, nêu gương trong nhà. Nhưng rồi chính con gái anh chị lại bỏ nhà ra đi, lại phản đối con đường vừa là truyền thống, vừa vô cùng tốt đẹp cao quý của dòng họ để chọn lấy những thứ chưa nhìn thấy tương lai. Kim luôn có áp lực mình phải thành công! Không phải bởi tiền bạc, tung hô, hay hào quang danh vọng. Bởi đơn giản, Kim luôn thấy mình nợ ba mẹ món nợ ân tình. Lựa chọn một mình ngược sóng của Kim khiến cho ba mẹ chịu nhiều sức ép, rơi vào cảm giác khổ tâm bất lực. Kim là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà ba mẹ phấn đấu một đời. Ba mẹ có thể giúp mọi người, có thể dành cả đời để gây dựng uy tín và niềm tin. Nhưng phút chốc, sự lệch hướng của Kim đã khiến cho tất cả đổ sông đổ bể. Ba mẹ không nói được con gái của mình thì sao có thể tự tin nói trước mọi người.

Cũng như vậy, nếu Kim đi con đường khác mà gặp thất bại thì đây vừa là nỗi thất bại lớn của ba mẹ, vừa là phần lỗi lớn trong việc hoàn thành bổn phận kế thừa truyền thống của dòng họ. Chẳng khác nào ba mẹ đã góp phần đánh mất truyền thống gia đình. Câu chuyện trong gia đình, nhưng áp lực là của chung dòng họ, mọi quyết định dù của cá nhân cũng đều phải chịu trách nhiệm trước mọi người. Nên Kim buộc phải toàn tâm toàn ý với lựa chọn mới – lựa chọn “vượt sướng” để rèn luyện bản thân thành công theo cách mình muốn.

Nếu trước kia ngoài học ra, Kim KHÔNG LÀM GÌ, thì bây giờ là thời kì GÌ CŨNG LÀM. Thật khó để nói hết những khó khăn của Kim trong khoảng thời gian này. Trăm nghìn nỗi sợ bủa vây. Và nhớ nhà. Và hoang mang trở lại với chính quyết định của mình. Có thể trước đây, Kim là một cô tiểu thư đúng nghĩa…nhưng giờ đây, Kim chỉ là một đứa con gái mới lớn phải tập mưu sinh giữa đời, tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, với kì vọng của cha mẹ, với truyền thống của gia đình…

Nếu bạn luôn bận tâm vì những giá trị bề ngoài. Thì khi những giá trị đó mất đi, bạn sẽ thấy hình như mình chẳng từng tồn tại. Bạn không phải là bộ cánh đắt tiền hay xoàng xĩnh bạn mặc, cũng không giới hạn trong những kiểu cách thượng lưu hay xuề xòa ngoài kia. Bạn thực sự sinh ra không nằm trong giới hạn đó, mà đó chỉ là những thứ bạn có thể tạo ra, nên đừng bao giờ để chúng quyết định hạnh phúc của bạn!

Trở lại Spa, nhưng Kim không còn là khách hàng vip được chiều chuộng nữa mà chỉ là một đứa con gái trắng tay, đến năn nỉ học việc. Không một ai nhận ra “vị khách Vip” mà tất cả trung tâm cùng chiều chuộng trước đây. Dòng đời bạc trắng thay đen là có thật các bạn ạ. Vì lúc này Kim trở lại là một đứa con gái không tài sản, không kinh nghiệm, vô cùng lơ ngơ. Các bạn nhân viên mà Kim nhận ra họ trước đây, thì đều ngó lơ một kẻ đến xin học việc. Cú sốc đầu tiên giúp mình hiểu sâu sắc thế nào là thực tế phũ phàng. Và Kim còn bị từ chối. Chưa có kinh nghiệm. Chưa từng ra ngoài làm việc, Kim không có cơ sở nào để thuyết phục cơ hội cho mình. Đúng là đời không như mơ. Ở với ba mẹ thì là tâm điểm chú ý, sung sướng đủ đầy, nhưng ra ngoài thì mình chỉ là một đứa bỡ ngỡ. Vừa đói vừa sợ nên mình đã ra sức năn nỉ: “Cho em làm học việc, em không lấy lương, em chỉ cần được ở lại học nghề thôi chị ạ. Em có thể làm mọi việc”. Chắc do mình tội nghiệp quá nên cuối cùng chị quản lý đã đồng ý nhận mình vào.”

Vậy là qua thử thách đầu tiên, có sốc nhưng có vui. Vì ít nhất là mình có cơ hội. Dù cơ hội đến từ một kiểu rủ lòng thương mà mình vẫn vui lắm. Ít nhất mình đã có một chỗ ở, dù chỗ ở đó chỉ là một không gian chật chội vỏn vẹn 12m2 cho hơn chục cô gái ở, ngổn ngang đồ đạc bừa bãi và hỗn tạp mùi mĩ phẩm rẻ tiền. Tính ra mỗi người chỉ có chưa đầy 1m2 để ngủ nghỉ và để đồ. Mình hòa vào cùng với họ - những cô gái mới lớn, đến từ đủ các vùng quê, mang theo những câu chuyện riêng. Chúng mình ngủ dưới sàn nhà ấy, chia nhau khoảng không ít ỏi, cũng như khoảng thời gian hiếm hoi trò chuyện với nhau giữa những bữa cơm vội vàng.

Thực tế quãng thời gian đó không dễ dàng như khi mình đang kể lại. Mình phải đấu tranh với đủ thứ suy nghĩ trong bản thân để bắt đầu mỗi ngày.

Nhiều lúc cũng muốn gọi về nhà, muốn quay lại căn phòng ấm êm của mình để không bị mỏi mệt, phiền toái và thiếu thốn như thế nữa. Nhưng ý chí ngăn mình lại. Mình giấu kín hoàn cảnh, thân phận để lao vào chuỗi ngày làm quần quật từ sáng sớm tới đêm khuya cùng mọi người. Họ làm được, mình làm được. Mình tự nhủ thế để cố gắng. Nhưng mình vẫn mệt hơn họ rất nhiều vì những đêm khó ngủ. Ngày thì mình làm việc gần gấp đôi, làm thật nhanh những việc tay chân để lân la học tất cả những đầu việc vận hành Spa. Mình nhớ nhà, nhớ ba mẹ, trăm thứ suy nghĩ ngổn ngang…Càng vậy, mình càng muốn tập trung tối đa, học nhanh lành nghề để trở về thành công!

Sau này nhìn lại, mình biết ơn những tháng ngày khó khăn đã dạy cho mình biết trân trọng cuộc sống!

Mình đi thế này rồi ba mẹ ở nhà như thế nào? Chấp nhận đi là chấp nhận tiến chứ không có lùi. Chỉ có con đường cố gắng nỗ lực để thành công trở về mới là liều thuốc xoa dịu mọi thứ. Mình khao khát ngày học thành công quay trở về…Và suy đi tính lại, mình vẫn muốn theo nghề Spa – một nghề làm đẹp cho đời, đem lại nụ cười hạnh phúc của những người phụ nữ muốn tìm lại thanh xuân. Gia đình mình có truyền thống về y dược, cứu người. Nhưng mình nhận ra, cứu người đâu chỉ đơn thuần có sức khỏe, mà còn có tinh thần, cảm xúc, thái độ, niềm tin. Khi người ta có niềm vui sống thì người ta sẽ giàu sức sống hơn. Và Spa là một nghề như thế - đem lại niềm vui cho những người phụ nữ vốn đã đổi tuổi xuân lấy sự hi sinh cho gia đình, sự nghiệp hay người thân. Làm đẹp cho họ, cũng là tặng họ món quà hạnh phúc. Phụ nữ mà. Đẹp ai cũng thích hết. Nghĩ vậy, mình càng quyết tâm học nghề Spa.

Mình tự cho mình những cột mốc cần học – hiểu được về Spa. Từ việc quản lý, tổ chức, kinh doanh, marketing (thời đó chủ yếu là offline chứ facebook còn chưa có nhiều hình thức quảng cáo), v.v… Cứ như vậy, mình không bận tâm tới những việc trong đời sống thường nhật, không cảm thấy muộn phiền về những mệt mỏi ở căn phòng 12m2, mình nỗ lực làm việc full công suất và học hỏi kỹ càng từng chút một. Mình viết kín 2 cuốn sổ ghi chép những lưu ý cần nhớ, những kiến thức và kinh nghiệm học hỏi được.

Rồi ngày “tốt nghiệp” cũng tới. Mình chia sẻ với chị Quản lý về việc mình muốn nghỉ việc và về quê. Chị cũng vui vẻ đón nhận thông tin đó, dù có nhiều sự luyến tiếc vì giữa mình và chị cùng những chị nhân viên khác cũng đã có những thời gian bên cạnh nhau dài lâu. Chị quản lý tặng thêm quà cho mình và gửi gắm nhiều lời chia sẻ về cuộc sống lắm. Mình thấy vui trong lòng vì ít ra mình đã nỗ lực và nhận được sự yêu mến của mọi người.

 

THẾ GIỚI RỘNG HƠN TA NGHĨ

Phật Giáo cho rằng: con người có 8 nỗi khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu thương phải chia lìa, ghét nhau mà phải sống cùng nhau, mong cầu không được như ý, cảm xúc phiền não từ các giác quan. Ai cũng như ai, đều trải qua 8 nỗi khổ này, dưới các dạng thức khác nhau, vào các vận trình khác nhau trong cuộc đời. Sớm biết điều này, ta không thấy khổ. Vì sướng khổ tại tâm. Sướng hay khổ là cảm nhận, là thái độ của ta trước một sự việc. Vì lẽ ấy mà có những người cuộc sống của họ còn nhiều vất vả nhưng họ vẫn thấy thoải mái tự do, còn có những người sống giàu sang nhung lụa nhưng họ vẫn chưa thấy hạnh phúc…

Cũng như thế, một sự việc xảy đến, may mắn hay không là do góc nhìn. Sự tích xưa có truyện “Tái ông thất mã” để nhấn mạnh rằng: trong họa có phúc, trong phúc có họa. Nếu nhớ đến điều này, ta sẽ sống bình thản hơn với những điều được mất xảy đến với chính mình. Mọi sự việc xảy ra đều là bài học bổ ích cho hành trình sống của mỗi người. Điều mất mát ngày hôm nay, sẽ giúp ta mạnh mẽ, vững vàng và trân trọng cuộc sống trong ngày mai. Điều may mắn ngày hôm nay, có thể tiềm ẩn nguy cơ cho ngày mai bởi nó dễ ru ngủ ta trong cái tôi chủ quan của bản ngã…

Những chuyện từng khiến cho ta cảm thấy không cách nào chấp nhận được, trên hành trình nhân sinh có lúc nhìn lại, ta sẽ phát hiện rằng những việc đó quả là nhỏ bé không đáng kể, hơn nữa có rất nhiều chuyện là tất yếu phải trải qua trong đời, nó như được sắp đặt sẵn vậy, đôi khi ngồi ngẫm lại bạn sẽ thấy nó vô cùng hợp lí như một kế hoạch hoàn hảo để có bạn của ngày hôm nay. Khi biến cố xảy ra, khi thấy những chuyện ngoài tầm hiểu biết, bạn chớ vội nghĩ nó phi lý hay nực cười. Bởi mọi chuyện đều có lý do của nó, và khi chấp nhận mọi thứ xảy ra như cách nó vận hành trong thế giới tự nhiên, thì bạn sẽ hiểu là thế giới rộng hơn ta nghĩ, và mọi chuyện đều vận hành theo hướng tốt lên cho chính hành trình của bạn! Nếu không trải qua những tháng ngày gian khó, chắc sẽ không có Vashna Thiên Kim của ngày hôm nay…

Trong thời gian ở bên ngoài, thế giới của Kim được mở rộng hơn. Không chỉ bởi những kĩ năng, công việc, con người mới, mà còn bởi Kim đã tự sống, chứng kiến thêm nhiều câu chuyện éo le xung quanh mình. Những câu chuyện thay đổi góc nhìn hạn hẹp của cô tiểu thư trong lồng kính, để mình biết trân trọng cuộc sống và hiểu đời hơn.

Một trong số đó là câu chuyện về chị D. Quê ở Bến Tre, chị D hòa đồng, thân thiện, nổi bật với dáng người xinh xắn làn da trắng trẻo. Vừa gặp mình, chị chào đón ngay bằng lời động viên “yên tâm, có gì khó, em cứ nói với chị”. Chuỗi ngày vất vả của mình có thêm niềm vui làm bạn với chị. Chị dạy mình mọi thứ: nấu những món đơn giản mà ngon, dọn dẹp thu xếp. Mỗi khi mình đuối sức hay nản lòng, chị lại động viên mình cố lên. Chị cho mình cảm giác được làm một đứa em bé bỏng, dù có dại khờ, vụng về thì vẫn được chị yêu thương. Lần đầu tiên trong cuộc đời, mình không cần phải che dấu tâm sự với người lạ. Mình kể hết lý do mà mình đến đây, vừa kể vừa khóc, kết bằng câu hỏi “chị thấy em ngốc lắm phải không?” “Em không ngốc. Em chỉ là muốn tự đi trên đôi chân của chính mình thôi, điều ấy chính đáng mà!”. Ấm lòng quá! Hạnh phúc biết bao khi có người lắng nghe Trầm Mặc chia sẻ mà chẳng cần phải Sôi Nổi chiều theo ý người ta… Trong mắt mình, chị D tuyệt lắm! Chị D rất tôn trọng lựa chọn và mong ước của mình, chị không nhìn nó theo con mắt phán xét như người khác. Ngược lại, chị còn giúp mình thực hiện mong ước nhanh hơn bằng việc hỗ trợ hết mức cho mình trong nghề: dìu dắt, bảo ban, động viên khi mình làm sai. Giá mà mọi sự cứ tuần tự như vậy, hẳn là mình sẽ thấy đời có chút bình yên.

Nhưng bình yên chưa bao lâu thì bão dông lại kéo đến…Đầu tiên là chị D của mình bắt đầu ăn mặc trang điểm kì lạ, sexy hơn. Ngoài giờ làm, chị đi ra ngoài cho đến đêm khuya mới về. Những câu chuyện tâm tình không còn nữa vì chị dường như vội lắm, chỉ kịp hỏi han mình vài câu. Mình nghe người ta bàn tán, xì xào về chị. Người ta gọi chị của mình là cave, khinh thường chị đang bán thân kiếm sống.

Khi bạn yêu quý ai thì bạn sẽ không quan tâm người khác nói gì về họ đâu đúng không? Mình cũng vậy, mình tôn trọng chị D như cách chị tôn trọng lựa chọn của mình, nhưng mình cũng muốn làm rõ mọi chuyện. Mình không muốn chị phải khép mình, đơn độc giữa những lời dèm pha, khinh miệt bủa vây…Vào một đêm trằn trọc, mình đã hỏi chị, rằng có thật chị như người ta nói hay không?

Chị lặng người đi, kìm nén rồi vỡ òa. Có lẽ chị chịu đựng cảm giác tồi tệ này đã lâu lắm rồi. Chị nói với mình trong tiếng khóc: “Em có khinh thường chị không? Đúng, chị như người ta nói đó, tại chị chẳng có gì khác để đánh đổi ngoài bản thân này. Em biết không, ba chị đang ung thư giai đoạn cuối đó mà nhà chị đâu có tiền. Đừng nói là thân xác, chứ ngay cả mạng sống này bán đi mà đổi được cho ba, chị sẵn lòng. Chị không thể để yên để “trời kêu ai nấy dạ” như ba chị nói được. Nếu mất ba…chị không biết mình sẽ sống sao nữa….” 
Những lời giải thích thống khổ của chị xoáy thẳng vào tim mình. Mình không muốn chị phải khép mình, đơn độc giữa những lời dèm pha, khinh miệt bủa vây. Mình quá hiểu về sự cô đơn giữa cuộc sống này…Nhưng làm thế nào để giúp chị thì mình lại không biết…Tim mình thắt nghẹn lại, nước mắt trào ra.
-    Chị sống có tệ lắm không mà sao chị khổ quá vậy em?
-    Sao ba chị nghèo vậy, tốt vậy mà lại mắc bệnh nan y thế này?
-    Tại sao hạnh phúc với người ta thì dễ mà với chị, chị chỉ cần người thân của chị mạnh khỏe thôi, mà cũng không được nốt…
Lúc ấy mình chỉ biết ôm lấy chị, cùng khóc với chị, và sẵn sàng chia sẻ số lương ít ỏi của mình góp chung với chị…Nhưng đó chỉ là muối bỏ bể mà thôi…
Mình đã shock, shock vì những gì mình biết về cuộc sống ít quá. Shock vì tự thấy rằng...chính mình nhỏ bé quá. Dưới màn đêm lặng lẽ, những giọt nước mắt bất lực và yêu thương của chúng mình hòa vào cùng nhau…
 Mình thấy chị ấy thật sự đáng thương, nhưng lựa chọn của chị ấy thì cao cả hơn mình nhiều lắm. 
Trong khi mình bỏ lại gia đình với đầy đủ về tài chính, kinh tế và điều kiện sống, để bỏ chạy hiện thực, chỉ dám nhắn những cái tin ngắn ngủn về cho ba mẹ rồi lại tắt máy, chỉ dám làm vậy để ba mẹ không tìm kiếm mình. Thì chị ấy buông bỏ hạnh phúc của mình, hi sinh mọi thứ mình có, một mình ngược lại sóng gió để chăm lo cho bố chị ấy trong thời gian cuối đời.
Sau chuyện đó, mình đồng cảm hơn với chị. Cũng có lần mình đề nghị chị chia sẻ câu chuyện với những người đồng nghiệp khác để họ không xa lánh và nhìn chị khinh bỉ. Nhưng chị gạt đi, chị nói: “Cuộc đời là nhiều vỏ bọc, chúng ta không nên ép người khác phải hiểu cho bản thân mình”. Vậy đấy, nếu chỉ nhìn vỏ bọc bên ngoài, mấy ai hiểu được nỗi lòng bên trong?

Lòng chị đầy tổn thương và số phận bi thương như vậy rồi sau này, chị sẽ tiếp tục như thế nào? Mình ước gì mình có đủ sức mạnh để chữa lành cho chị - Đó là một ý nghĩ thoáng qua trong mình rồi in sâu mãi. Những vết thương cơ thể thật dễ thấy. Nhưng những vết thương lòng thì mấy ai hay? Ai cũng có ôm ấp những góc khuất niềm đau riêng, và vô tình, người ta không còn đủ cảm thông, san sẻ hay chữa lành cho nhau được nữa…Những con người đang hằn học, mỉa mai, phán xét ngoài kia, có khi, chính họ cũng đang bận ôm lấy muộn phiền không sao hóa giải được…

Vậy đấy, nếu chỉ nhìn vỏ bọc bên ngoài, mấy ai hiểu được nỗi lòng bên trong? Lòng chị đầy tổn thương và số phận bi thương như vậy rồi sau này, chị sẽ tiếp tục như thế nào.

Những vết thương cơ thể thật dễ thấy. Nhưng những vết thương lòng thì mấy ai hay. Ai cũng có niềm đau riêng, và vô tình, người ta không còn đủ cảm thông, san sẻ hay chữa lành cho nhau được nữa, người ta chỉ còn bận ôm ấp lấy nỗi đau của chính mình. Và để bảo vệ những tổn thương, người ta chọn cách che dấu, tấn công người khác hay gồng lên tỏ ra là mình có đầy sức mạnh…Thực sự là mọi người đều có những tổn thương cần được chữa lành!

Nếu mình có thể chữa lành những nỗi đau tinh thần chẳng phải cũng là cứu người đó sao? Cứu lấy những niềm tin, tiếp thêm động lực sống hoặc chữa lành những vết thương nội tâm âm ỉ để người ta mạnh mẽ hơn với con đường của mình đôi khi chính là cách cứu cả cuộc đời. Nếu ta vẫn sống bận rộn, vô tâm trước những nỗi đau thì cuộc đời này đâu thể sáng lên hi vọng.

Cũng chính vào thời gian này, mình bắt đầu nghĩ về những thứ đến và đi trong cuộc sống này. Mình nhìn thấy guồng tất bật quay tít từng giây phút. Mọi người, từ những chị nhân viên lâu năm tới những cô bé ít tuổi vừa xin vào làm việc đều chạy theo guồng quay cuộc sống để tìm kiếm cơ hội sống. Đôi lúc, mình nhìn thấy những đứa bé bán vé số đi lang thang qua con phố trước mặt. Chúng rệu rã và mỏi mệt. Mình biết, những hình ảnh đó không phải xa lạ gì trong xã hội nhưng là một tấm gương phản chiếu với mình. Mình thấy mình đã quá may mắn với cuộc sống của mình. Mình có gia đình, có một gia đình khá giả… và nay, mình được thấy nhiều ước mơ của những mảnh đời khác đó… những mảnh đời xa lạ nhưng gần gũi.

Càng thương chị D, mình càng phấn đấu, cùng san sẻ, cùng cầu nguyện cho ba chị lành bệnh. Thực tế thì bệnh tình của ba vẫn tiến triển nặng lên từng ngày. Mọi nỗ lực đến cùng cực của chị D không cứu vãn được tình hình. Cuối cùng chị vẫn thua số phận. Cái chết đau đớn trước bạo bệnh của ba chị đã mang theo tất cả tình cảm, niềm tin và nghị lực hướng thiện, hi vọng cuộc sống của đứa con gái.

Khi điểm tựa cuối cùng vụt mất, đau đớn, tức tưởi…thì người ta thực sự vụn vỡ. Và mình cũng mất chị D từ đó. Chị lẳng lặng bỏ đi, không để lại bất cứ liên hệ gì như đoạn tuyệt với quãng đời đau khổ. Chị đi rồi, nhưng câu hỏi chị để lại vẫn hằn khắc khoải bên trong nội tâm mình: Người tốt sẽ được hạnh phúc nhưng tại sao chị sống tốt mà vẫn mang nhiều nỗi đau? Câu hỏi ấy của chị mình cũng chưa trả lời được…Mình chỉ nghĩ chị cần được yêu thương và chữa lành những tổn thương, bù lại cho cách sống hi sinh vì người khác…

Chị đi rồi nhưng tâm tư thì vẫn còn đó. Mình buồn vô hạn. Không phải vì thiếu đi người chia sẻ, chiều chuộng. Mà vì mình xót xa cho nỗi đau thắt nghẹn trái tim chị, xót xa cho ước mơ nhỏ nhoi của chị giờ đây vụn vỡ. Có thể trước kia chị tìm đến một nghề tăm tối để tìm ánh sáng cuối đường hầm – hi vọng giữ ba, giữ yêu thương gia đình thì giờ đây chị còn gì để mất?

Con người thật nhỏ bé, trước bệnh tật, trước số phận và trước cả sống chết.

Đôi khi, vì quyến luyến yêu thương người thân, mà ta cố chấp cho rằng ta phải ở bên họ bằng mọi giá. Nếu không được như thế thì ta vô cùng đau lòng. Kì thực, đó là trạng thái đắm chìm vào một thứ tình cảm phụ thuộc, sở hữu, vì yêu thương trọn vẹn vốn vượt ra ngoài mọi khoảng cách. Yêu thương thực sự là luôn mong muốn điều tốt lành cho người một cách từ tâm.

Ba chị D chỉ là người bình thường nhưng là cả thế giới với chị. Cũng như vậy, chị D đến hay đi không ảnh hưởng gì tới mọi người, nhưng sự biến mất của chị để lại trong mình một vệt xám đậm sâu. Mình lờ mờ nhận ra sự hữu hạn của con người, đau khổ của sinh lão bệnh tử và cả những cơn lốc đau thương lôi tuột người ta đến bờ vực thẳm, nhận thấy cả quá trình phấn đấu đến cùng cực rồi lại trở về không của kiếp người.

Vậy là, duyên khởi từ không, lại về không…

 

NGÀY TRỞ VỀ VÀ TRÁI NGỌT ĐẦU TIÊN

Chắc chắn không ai có một cuộc sống hoàn hảo, vì chúng ta sinh ra là để học hỏi và trải nghiệm hành trình này, đừng xấu hổ vì những gì đã xảy ra với bạn, cho dù là sai hay chưa thật sự như bạn mong muốn. Bởi mọi thứ đều có nguyên do của nó. Chung quy lại nếu không có sai làm sao biết đúng là thế nào? Nếu chỉ nhận thức đúng sai qua lý thuyết không có trải nghiệm, không có vấp ngã thất bại liệu chúng ta có trưởng thành, có đúc kết được kiến thức kinh nghiệm cho hành trình dài này? Người ta luôn nói rằng: "Hạnh phúc không phải đích đến, mà đó là một hành trình". Vậy nên hãy cứ sai đi vì cuộc đời này cho phép! Hãy sai để rồi được đúng.Chỉ cần bạn không mắc một lỗi sai 2 lần. Hãy luôn tự hào về những vết nứt trên cơ thể bạn. Bởi vì:

“Những mảnh vỡ là thứ cần thiết để bạn trở thành phiên bản mới tốt đẹp hơn”.

Chấp nhận những thứ người khác khó chấp nhận thì bạn sẽ đạt được những thứ mà người khác không ngờ tới!

Ngày mình thành nghề trở về, đôi tay thì thô ráp, thân hình gày gò nhưng ánh mắt thì kiên định hơn…Mình không còn cứng rắn nổi nữa mà đã trở thành đứa con nít đúng nghĩa sà vào vòng tay ba mẹ.

Ba mẹ xúc động cực điểm: mẹ khóc, ba trầm ngâm nhẹ nhàng bảo lên phòng.

Trở về căn phòng cũ, thấy mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ và ấm áp y nguyên như cái ngày đầu tiên mình rời đi, mình mới hiểu ba mẹ yêu thương mình nhiều thế nào…Khi đi xuống lấy đồ, mình bắt gặp ba mình đứng một góc. Vai ba rung lên. Hình như ba khóc. Người đàn ông cứng rắn phấn đấu cả nửa đời người, người lính rèn giũa trong quân ngũ, trải đủ mọi đắng cay chưa bao giờ rơi nước mắt, mà giờ đây ba đang khóc. Khổ tâm và tức tưởi. Ba đã từng nói mình là tất cả hi vọng trong cuộc đời của ba. Ba có phấn đấu hơn thua với đời, có cố đến sức cùng lực kiệt là để lo cho mình cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy nhất thế gian. Mình đã phụ tất cả những điều ấy. Mình bỏ đi như một kẻ đào ngũ, bỏ lại tất cả công sức, kì vọng của ba như một thứ không đáng lưu tâm. Ba đã dồn nén nhiều lắm. Ba đã chống lại tất cả những điều tiếng, sức ép phải “xử lý, từ mặt, trừng phạt” từ nhiều phía với mình. Bình thường, ba phải nén tất cả lại trong tâm can để bình thường mà sống, còn lo cho mẹ, cho các em. Nhưng khi thấy mình trở về, bao nhiêu nhớ thương, lo lắng, hờn tủi trong ba dâng trào lên đỉnh điểm, và ba khóc như thể thấy lại một phần cơ thể.

Mình đứng chết lặng trong khoảnh khắc đó, tim mình run lên bần bật, mình thấm đẫm sự tự trách, chữ “bất hiếu” hiện rõ lên trong đầu mình lúc ấy, mình đang chứng kiến nỗi thống khổ cực điểm của Đấng sinh thành, và mình chạy ào vào ôm lấy ba. Vỡ òa ra mong nhớ. Giờ thì mình hiểu ba yêu thương mình nhiều như thế nào – một tình yêu bao dung, che chở, bất luận có điều gì xảy ra, ba vẫn yêu mình vô điều kiện như thế. Từ phút ấy trở đi, trong mình chỉ còn lại nỗi khát khao được bù đắp lại cho ba mẹ. Mình tự hứa với lòng sẽ luôn chọn chữ Hiếu, chọn báo đáp, chọn xây dựng sự nghiệp thành công bằng mọi giá, sống làm sao để ba mẹ an tâm và cảm thấy hạnh phúc – lựa chọn lần này là điều mình muốn chứ không còn là việc “nghe theo ba mẹ với sự áp đặt nữa”.

“Đi thật xa để trở về…” cho ngôi nhà tràn ngập tình thương yêu!

Khi tin vào yêu thương trọn vẹn, người ta mạnh mẽ quyết tâm lắm các bạn. Nên mình đã nghiêm túc trình bày với ba mẹ về ước mơ mở Thẩm mỹ Viện tại Cần Thơ, vay ba mẹ một số tiền lớn kèm kế hoạch chi tiết và ngày hẹn trả.

Không biết ba mẹ mình sửng sốt cỡ nào khi thấy đứa con gái 18 tuổi của mình, sau 8 tháng vắng mặt ở nhà dám nói ra kế hoạch lớn như vậy. Nhưng nỗi khát khao quá lớn nên mình kiên nhẫn giải thích cặn kẽ, phân tích kế hoạch kĩ lưỡng…và mình cũng xin phép ba mẹ cho mình trải nghiệm đi theo con đường riêng một lần duy nhất, nếu không thành công, mình sẽ dốc sức đi theo con đường mà ba mẹ đã vạch ra sẵn…Còn nếu mình thành công thì mình xin ba mẹ hãy tôn trọng lựa chọn nghề nghiệp của mình và đặt niềm tin cho mình, dù là làm đẹp cho đời hay cứu đời thì vẫn là công việc dựa trên cơ sở kiến thức y đức và truyền thống của gia đình. Thấy con gái quyết tâm dốc sức, cuối cùng ba mẹ cũng đồng ý đặt lòng tin. Ban đầu, với sự ủng hộ của gia đình, mình bắt đầu xây dựng Venus Spa ở số 75 B1 Ung Văn Khiêm, Quận Ninh Kiều vào năm 2011. Venus Spa thời điểm đó được đánh giá là hoành tráng, đẳng cấp nhất nhì Tp Cần Thơ.

(Khai trương cơ sở Spa đầu tiên: Venus Spa ở số 75 B1 Ung Văn Khiêm, Quận Ninh Kiều vào năm 2011)

Những bài học Kim tích lũy được trong suốt khoảng thời gian rèn luyện trên Sài Gòn thực sự hữu ích. Đó là những kiến thức thực chiến toàn diện để vận hành một Spa: từ các kĩ năng chuyên môn trị liệu, cho tới các khâu setup, tổ chức, chăm sóc khách hàng, xây dựng dịch vụ, đào tạo đội nhóm….Bởi Kim xin làm qua tất cả các vị trí nên Kim đã nắm bắt rất nhanh hệ thống vận hành Spa chuyên nghiệp. Cùng với đó là việc tham gia kết giao sôi nổi, tệp khách hàng được mở rộng. Thành công đến rất nhanh, doanh thu và tiếng tăm của Spa được phát triển không ngừng.

(Thiên Kim – khi còn là Bảo Ngân – chủ thương hiệu Venus Spa cùng các nhân viên tại cơ sở 1)

Như một con thiêu thân, mình lao vào công việc một cách điên cuồng, vắt kiệt toàn bộ năng lượng của tuổi trẻ, hi sinh cả thời gian nghỉ ngơi vui chơi. Mình buộc mình phải thành công bằng mọi giá. Hàng ngày chỉ về nhà khi đồng hồ điểm 11h đêm và cứ 5h30 sáng hôm sau đã trở dậy để sửa soạn ra mở Spa, luôn luôn như thế kể cả chủ nhật. Vì lần đầu làm chủ, số vốn vay lại không có nhiều nên bản thân Kim phải kiêm rất nhiều việc để Spa vận hành: vừa quản lý, đào tạo, vừa đi tìm đối tác, nguồn cung, nâng cấp hệ thống, vừa lo xây dựng chất lượng phục vụ bằng việc chăm lo cho các em nhân viên. Nhờ quãng thời gian làm không công – học việc trên Sài Gòn mà Kim hiểu rõ tâm lý của các nhân viên, hiểu luôn sự vất vả cùng những điều mà họ mong mỏi. Bởi vậy, Kim tìm mọi cách kiếm doanh thu để mọi người an tâm với thu nhập. Và để nhân viên tập trung gắn bó với Spa, Kim cũng kiêm luôn vai trò chị đại: chăm sóc bảo ban, hướng dẫn chia sẻ với các em – điều này giúp cho Kim càng lúc càng chu đáo và có xu hướng già trước tuổi.

Chính vì nỗ lực như thế nên Spa của Kim đông khách lắm. Chất lượng phục vụ và chăm sóc khách hàng chu đáo là điều Kim luôn chú trọng. Kinh nghiệm đi lên của ba mẹ cũng dạy cho Kim biết tiết kiệm, biết tranh thủ huy động cơ hội bằng việc kết hợp nhập hàng trước – bày bán – vận hành có lãi, gửi vốn sau, đúng hẹn, uy tín. Suốt 2 năm ròng, Kim bền bỉ, làm được đồng nào đều gửi ba mẹ giữ cho nên số tiền vay nợ Kim trả lại đủ. Trái ngọt đầu tiên này đem lại niềm vui cho cả nhà. Kim vui với thành công đầu tiên trên con đường mình kiên định mạo hiểm, ba mẹ vui khi thấy Kim trưởng thành, tự lập, tự lo.

(Hình ảnh Spa đầu tiên của Kim mở tại Cần Thơ (chi nhánh 1), từ những năm 2011 tên công ty do chính mình đặt cũng lấy chữ “Kim” đầu: Công Ty TNHH MTV Kim Bảo Ngân)

Đằng sau mỗi câu chuyện là một góc khuất. Nhưng nhịp sống vội đến mức đôi khi trên đường, người quen lướt qua nhau còn chưa kịp nhận ra, nữa là ai đó được người khác nhìn vào "góc khuất". Vả lại, trừ những đôi lứa tìm hiểu nhau, hay những đối tượng săm soi của truyền thông, hoặc những nhân vật có tiếng tăm hay sức hút thì việc chậm lại để nhìn ra góc khuất của ai đó thật xa xỉ. Đơn cử như việc mình nhìn thấy những chú thiên nga xinh đẹp bơi thong thả giữa hồ nước. Một vẻ chậm rãi, từ tốn đầy bình yên. Hay những chú vịt cũng thế. Nhưng mấy ai biết được rằng dưới làn nước, đôi chân nhỏ đạp điên cuồng cỡ nào. Cũng như thế, người ta thấy nhau bằng những bề nổi được trưng ra như một dụng ý xây dựng hình ảnh, rồi phán xét nhau, rồi kết luận nhau, rồi cả Gato với nhau. Thật dễ để luận bàn trên "một nửa sự thật" tai nghe mắt thấy và lâu dần các góc khuất lấp, vốn dĩ cũng là một phần - thậm chí là phần nhiều của mỗi người thì không được nhìn đến.

Hành trình từ Không Làm Gì đến Gì Cũng Làm là một hành trình biến đổi một Bảo Ngân cá tính trẻ con trở thành một Bảo Ngân mạnh mẽ, biết chấp nhận phần dị biệt, hiểu được những góc khuất mà mình có thể chưa nhìn, chưa trải nhưng nó vẫn diễn ra. Biết ơn tất cả cơ duyên đã đến để làm nên con người của ngày hôm nay! – đây chính là những trang nhật kí đầu tiên Kim ghi lại sau những tháng ngày đón quả ngọt đầu tiên trong hành trình của mình!

Xem thêm
Chú cừu đen của dòng họ cho đến ngày trở về trái ngọt đầu tiên

Ghi chú :

“Trong tiếng Anh có cụm từ “the black sheep of the family“ để chỉ cá nhân quá khác biệt so với các thành viên trong gia đình. Và có vẻ như đó đúng là điển hình của một chú cừu đen. Vậy trở thành cừu đen có thực sự xấu như những người gắn mác vẫn nhìn nhận? Gia đình vốn được cho là cái nôi nuôi dưỡng sự gắn bó. Việc bị đối xử bất công hay bị cô lập trong gia đình là nguyên nhân gây nên bản tính hung hăng, sự né tránh và tê liệt cảm xúc ở trẻ.” Chính cách nhìn nhận phiến diện về những hành động “nổi loạn” của những chú cừu đen khiến người ta quên đi mất nguyên nhân sâu xa của tình trạng này. Chỉ khi đối diện với sự việc bằng một cái nhìn toàn diện, trân trọng và yêu thương ta mới hiểu rằng “những chú cừu đen” đáng thương hơn là đáng giận.

Các bài viết liên quan

Chặng 2

"DUYÊN KHỞI TỪ KHÔNG, TRỞ VỀ KHÔNG"

Chặng 3

HÀNH TRÌNH TỰ CHỮA LÀNH ĐẾN CON ĐƯỜNG TRUYỀN CẢM HỨNG

Từ không làm gì đến gì cũng làm - Hành trình vượt sướng

Trong quãng thời gian 4 năm qua, từ khi trở thành một người chữa lành, Thiên Kim đã được lắng nghe rất nhiều câu chuyện. Và đó là những câu chuyện rất đặc biệt. Tuy nhiên, trong Blog của mình, Thiên Kim sẽ kể cho các bạn nghe về câu chuyện của chính mình trước. Bởi có lẽ, nó cũng là những viên gạch đầu tiên mà Thiên Kim đã xây trên con đường đi của mình.

Mở đầu câu chuyện trưởng thành của bản ngã

Bạn biết không, khi ta chỉ nhìn mọi thứ ở bề ngoài và chỉ hành động dựa trên những giá trị bề ngoài thì bạn cuộc sống của bạn khi đó sẽ đúng như thế: vây quanh bạn là những lớp áo hào nhoáng và một nội tâm trống rỗng, lấp mãi cũng khó đầy, ẩn chứa những nguy cơ sụp đổ phía sau…Không bao giờ có thứ gì hoàn hảo lấp lánh như những hình tượng mà ta nhìn thấy xung quanh mình!
0916.84.8888
  • Phone
  • Zalo
  • Messenger