Rời khỏi cuộc tình mà cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, Kim lại một lần nữa không còn muốn yêu đương và chỉ chú tâm vào công việc. Thế nhưng, vũ trụ lại một lần nữa mang đến bài học cho Kim. Tình cảnh ngặt nghèo lại dẫn Kim tới mối nhân duyên với mối tình cuối cùng. Khi đó cơ sở 2 của Kim đang rất thịnh vượng lại vô cùng đông khách. Trùng hợp thay, hợp đồng thuê nhà ở cơ sở 1 đã hết hạn, người chủ cho thuê ngỏ ý muốn lấy lại nhà nên đã nói nếu Kim muốn tiếp tục thuê thì họ sẽ tăng giá thuê lên rất cao. Vì thế, Kim trả lại nhà cho họ và đóng cửa cơ sở 1, tập trung vào làm việc ở cơ sở 2. Và chuyện không may xảy đến, vài tháng sau đó, cơ sở 2 của Kim cháy rụi và Kim rơi vào khủng hoảng, chứng kiến sự VÔ THƯỜNG, Trong một phút chốc mình phá sản, mồ hôi nước mắt công sức 8 năm ròng rõ gầy dựng không còn nữa, mình phá sản! (Kim sẽ kể chi tiết về sự việc này ở phần tiếp theo). Vào ngày xảy ra vụ cháy, người bạn học chung lớp cũng là thanh mai trúc mã đã liên lạc với Kim.
Để nói về anh thì Kim và anh là người bạn tốt của nhau từ nhỏ, tụi mình học chung lớp từ năm lớp 6, anh cũng là thiếu gia của một gia đình trâm anh thế phiệt nhưng vô cùng giản dị, kín đáo. Trong số những người để mắt tới Kim, tiến tới thể hiện tình cảm thì anh là người con trai duy nhất đứng nhìn mọi thứ từ xa. Lớn lên cũng vậy, anh vẫn luôn đứng bên và chứng kiến những mối tình đi qua cuộc đời Kim. Khi thẩm mỹ viện của Kim bị cháy là lúc anh mới đi du học trở về, Kim chỉ mới gặp lại anh trước đó vài tháng khi anh mời Kim đến dự lễ tân gia cùng khánh thành nhà máy của gia đình. Quay lại ngày xảy ra vụ cháy, anh đã ngay lập tức gọi Kim và đến thẳng thẩm mỹ viện ngay hôm sau, sau khi đọc được tin tức trên báo mạng. Là một thiếu gia, chưa bao giờ phải đụng chân đụng tay vào những việc nhỏ nhặt, nhưng hôm ấy anh lại liên tục ra vào khu vực bị cháy để dọn dẹp, tìm kiếm những đồ vật còn nguyên vẹn cho Kim. Đang trong tâm trạng thất thần, mệt mỏi và muốn buông bỏ tất cả nhưng Kim cũng không thể không chú ý và bị xúc động bởi bộ dáng chân tay, quần áo lấm lem tro bụi và luôn miệng an ủi Kim rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Sau vụ cháy, anh còn qua nhà Kim liên tục cả tuần với tư cách là một người bạn, để an ủi và đưa Kim đi chơi đây đó quanh thành phố cho khuây khỏa. Anh dẫn Kim đi xem phim, đi ăn những quán ăn lề đường mà Kim thích. Tuy nhiên, sự mệt mỏi và trống rỗng khi ấy làm Kim chẳng màng quan tâm đến ai hay điều gì, bao gồm cả anh. Nhưng anh vẫn vậy, luôn âm thầm làm mọi thứ cho Kim để mong tâm trạng Kim tốt hơn. Anh lặng lẳng chăm sóc, quan tâm và hết lòng yêu thương mà không mong đáp trả. Một thứ tình cảm ấm áp, trong sáng như trở về tuổi học trò, như vẫn là anh của những năm tháng trên ghế nhà trường đó.
Anh cũng là người đàn ông ở bên, tận tâm chăm sóc Kim mỗi khi Kim bị dị ứng, ốm bệnh. Vẫn là sự dịu dàng chu đáo ấy, ngay cả khi Kim không mang vẻ rạng rỡ xinh tươi, anh là người duy nhất chứng kiến những lúc Kim tiều tuỵ nhất, có giai đoạn mình bị dị ứng nặng đến biến dạng mặt anh vẫn ở bên chăm sóc và còn lo lắng nhiều hơn cả lúc bình thường. Nếu như những người đàn ông trước chinh phục Kim bằng vẻ sành điệu, tài giỏi hoặc sự thông minh – những thành công thực tế của họ thì anh lại là người sưởi ấm trái tim Kim bằng một tình yêu bền bỉ kiểu “mưa dầm thấm lâu”. Mối tình thanh mai trúc mã thuở học trò, không ngờ khắc cốt ghi tâm đến thế. Thời điểm đó Kim nghĩ rằng, có lẽ không có ai như anh ấy, đối xử với Kim tốt hơn cả với chính bản thân mình. Sự rung động cứ thế lớn dần lên, từ nỗi xúc động tới tình thương và chấp nhận lời tỏ tình của anh cho đến sự phát triển thành tình cảm to lớn và đậm sâu.
Kim đã có những tháng ngày hạnh phúc, bình an. Hàng ngày tụi Kim chia sẻ với nhau đủ các chuyện vui buồn cùng những dự định tương lai. Đôi trẻ đưa nhau về ra mắt hai bên gia đình và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ hai phía. Ở thời điểm đó, hay thậm chí là cả bây giờ, nhiều người sẽ nghĩ Kim là một cô gái may mắn khi được gả vào một gia đình trâm anh thế phiệt. Tuy nhiên, với Kim đó lại là một sự hi sinh rất lớn. Vì gia đình anh là một gia đình rất phép tắc, nên ba mẹ anh cũng đã nói để Kim hiểu, nếu kết hôn với anh, Kim sẽ hoàn toàn chỉ ở nhà là một người nội trợ, quản lí nhà cửa chăm sóc gia đình, Kim cũng cảm nhận được gia đình anh không muốn Kim xuất đầu lộ diện trước bao người, vậy thì những hoài bão, những ước mơ của mình có lẽ cũng phải dừng lại, rẽ sang một hướng khác.
Với Kim, việc bước vào hào môn là một sự đắn đo và quyết định vô cùng khó khăn. Trước hết, nếu lấy nhau mà bản thân Kim chỉ quanh quẩn trong nhà, không thể đi đâu ra ngoài cùng anh, cũng có thể không biết anh đang ở đâu, làm gì, thì chẳng phải lại rơi vào nỗi lo như với mối tình cũ hay sao. Chưa kể Kim thì đã độc lập tự chủ kinh doanh từ nhỏ, cũng đã đạt cho mình những thành tựu cá nhân, lo được cho bản thân và gia đình, thêm với những mối tình đã trải qua, thì những điều kiện trước mắt của gia đình anh không phải là điều mà Kim tìm kiếm. Hơn thế nữa, Kim đã quen biết và chơi với anh từ tấm bé, nên trong mắt Kim, anh rất dung dị và bình thường như bao người con trai cùng tuổi khác. Có thể nhiều người sẽ nghĩ Kim “sướng mà không biết hưởng” hay đòi hỏi quá nhiều, vì anh có thể được coi là đúng chuẩn nam thần bước ra từ truyện ngôn tình, vừa có ngoại hình điển trai, xán lạn, lại vừa có gia thế hùng hậu. Nhưng rồi, đắn đo suy nghĩ đi lại nhiều lần, Kim cũng dần xuôi theo với quyết định kết hôn vì nghĩ rằng cái “chân đi” này, tính tình luôn thích làm việc này sẽ sửa được thôi nếu vào gia đình anh, vì quá là khó để tìm được một người chung thủy và luôn kiên nhẫn, chấp nhận mọi mặt của bản thân mình như anh. Kim chấp nhận đánh đổi sự tự do để thành gia lập thất với người đàn ông mà mình cho là an toàn để ở bên cho cả phần đời còn lại. Và thế là một đám cưới đã được lên kế hoạch thật gần. Một cô gái luôn khao khát tự do và mong mỏi tự thân tự lập tạo dựng thành công, làm nên một điều gì đó lơn lao để lại ý nghĩa cho cuộc đời như Kim cũng đã có lúc nghĩ đến việc lùi lại chăm sóc cho ngôi nhà và những đứa trẻ, hi sinh vì hạnh phúc gia đình.
Nhưng, như một định mệnh. Chuyện đau lòng lại diễn ra…
“Anh ấy đang hẹn gặp em đi khách sạn chị ạ, nếu không tin tối nay vào lúc 11h chị hãy đến …club, anh ấy sẽ đến đón em…”. Dòng tin nhắn ngắn ngủi gửi đến như điện xẹt qua người Kim. Mỗi tối mình và anh sẽ trò chuyện Facetime đến tầm 10h30 mình sẽ ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ, có lẽ vì thói quen này mà cuộc hẹn mới diễn ra giờ này? Trực giác làm mình cảm thấy không yên nên mình lái xe tới địa chỉ được ghi lại, trời ơi quả thực mình đã thấy chiếc taxi chở hai con người – người đàn ông Kim rất mực tin cậy, anh đang cùng với người cũ đi đến điểm hẹn tại khách sạn…
Kim đã lái xe vượt lên trên chặn đầu xe, bình tĩnh mời anh ra nói chuyện: “Anh đừng giải thích gì cả, em tận mắt thấy, chuyện rõ quá rồi. Anh là người biết hết những tổn thương trong quá khứ của em, anh biết chuyện duy nhất em không bao giờ tha thứ là chuyện phản bội….Kể từ hôm nay chúng ta không là gì của nhau.”
Anh gần như bị kích động, làm đủ cách để giải thích và níu giữ, hầu như ngày nào cũng đứng trước cửa nhà mình. Nhưng khi bạn yêu một cách sâu đậm thật sự và dốc trọn niềm tin bạn sẽ không thể chấp nhận được sự thật, khi bạn càng kì vọng lớn bao nhiêu sự thất vọng càng to bấy nhiêu. Mình đã tuyệt vọng, mình nghĩ trên đời này, người có thể đối xử tốt với mình hơn cả bản thân, người có thể chờ mình ngần ấy năm, người có thể chấp nhận mọi thứ về mình, người có thể đối xử với mình tương kính như tân dù yêu nhau 3 năm vẫn như ngày đầu, luôn kề cận mình như hình với bóng… Vậy mà vẫn có thể làm ra hành động như thế? Giai đoạn này mình sụp đổ hoàn toàn, đến mức vì sợ đối mặt với anh, thời gian sau đó mình đã xin phép ba mẹ lên Sài Gòn ở cùng chị mình nửa năm. Chuyện này cũng làm ba mẹ mình rất đau lòng, vì lo cho mình nhưng cũng vì họ rất quý anh, vì anh hiền và luôn trân trọng mình, đối tốt với mình hơn tất cả trong mắt ba mẹ, đâu đó họ vẫn an tâm về một người đàn ông như anh.
Người con gái mạnh mẽ can trường là Kim khi đó đã bước đi sau mối tình hơn 3 năm và cũng là tình bạn hơn 20 năm dứt khoát như thế đấy các bạn, nhưng không phải là Kim không biết đau. Đến 2 năm sau, Kim vẫn khóc thầm trong nước mắt. Và dù anh tìm mọi cách để xin cơ hội tha thứ, tìm đến nhà rất nhiều lần để xin lỗi và thuyết phục ba mẹ Kim, nhưng Kim vẫn giữ nguyên ý định. Bạn có hình dung ra cảnh một người trên phòng thổn thức trong tim với nước mắt giàn giụa, còn một người mỏi mòn chờ đợi một cơ hội ngay phía dưới cửa nhà. Khoảng cách địa lý thật gần, nhưng khoảng cách trong tim xa vời vợi. Trái tim vỡ vụn chỉ vì đã tin yêu quá nhiều.
Kết thúc mối tình này, Kim cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, vốn dĩ với bản tính truyền thống khuôn khổ, khó chấp nhận một người từ cách nuôi dạy từ mẹ, mỗi lần để chấp nhận một ai đó bước vào cuộc sống của mình, mình đều cần rất nhiều thời gian, và điều này cũng thử thách được đối phương, mình nghĩ vậy, nhưng sau tất cả, mọi thứ vẫn diễn ra như thế. Giai đoạn này mình nhận ra rằng dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều thật đáng thương. Trải qua năm mối tình và những sự phản bội, Kim không trách người đàn ông hay cả những người phụ nữ.
Với đàn ông ở xã hội hiện đại, họ phải sống trong quá nhiều áp lực, trách nhiệm và cả sự cám dỗ. Áp lực độc lập, tự chủ kinh tế, làm trụ cột cho gia đình, trách nhiệm với bản thân và với cả ngôi nhà, gia đình của mình. Chưa kể, càng những người đàn ông có điều kiện thì lại càng có cơ hội tiếp cận với nhiều người phụ nữ ở nhiều tầng lớp khác nhau, muôn màu muôn sắc. Những người phụ nữ đó lại luôn đến với họ vì những giá trị bên ngoài, những vật chất họ có mà ít khi nào vì tình cảm chân thật. Mà trùng hợp thay, bản năng và ham muốn thỏa mãn thể xác của những người đàn ông lại vô cùng lớn, có khi lấn át cả con người và tâm trí họ, nên để làm chủ bản năng đó với đàn ông là vô cùng khó. Thế nên xã hội mới dễ xảy ra vấn nạn đàn ông có vợ rồi ngoại tình, hay những mối tình một đêm. Bởi vậy nên đàn ông tu thân cũng khó như phụ nữ tu tâm vậy. Người ta có câu: “Đàn ông ngoại tình vì tình dục, phụ nữ ngoại tình vì tình cảm” không phải là không có lý do. Kim thấy đa phần những cô gái hay cả những người phụ nữ chúng ta trong xã hội ngày nay rất khó khăn trong việc tìm được giá trị bản thân và trân trọng bản thân mình. Nhiều người sẵn sàng vì lòng tham, vì những tham vọng mà đánh đổi bản thân mình, giao mình cho những người đàn ông để đổi lại sự sung túc về vật chất. Chưa kể, nhiều cô gái còn vướng phải những mối tình tay ba, dính vào những mối quan hệ bất chính để rồi mãi dây dưa không thoát ra được. Có thể những cô gái đó đạt được thỏa mãn và hạnh phúc nhất thời, nhưng rồi gieo nhân thì ắt phải gặt quả, những cô gái ấy lại gặp phải sự trả giá về sau, có khi là đến cả kiếp sau. Nói vậy để thấy, xã hội ngày nay cho ta sự tự do rất lớn và cũng vì thế mà con người dần đánh mất đi nhiều những giá trị truyền thống tốt đẹp từ xa xưa để lại. Kim không chỉ nói trong phạm vi đất nước Việt Nam hay phương Đông, mà ở cả phương Tây cũng vậy. Ai cũng phải đối mặt với những khó khăn, cám dỗ, ai cũng phải đối mặt với những khổ đau, vật vã do mình tự tạo.
Từ sau chuyện đó, Kim cũng mới hiểu ra sâu sắc, rằng không có gì gọi là “bến đỗ an toàn” nếu trong tâm ta không cảm thấy an toàn, bình yên. Vì thế nên Kim lúc này đã thật sự lắng lại, đóng cửa và cho mình khoảng thời gian để quay vào bên trong, nhìn lại và chữa lành những tổn thương sâu thẳm mà trước nay mình chỉ đi qua nó mà chưa từng đối diện với nó.
Những câu chuyện tình cảm đã qua thực sự chưa phải là tình yêu đích thực. Chưa phải là tình yêu trọn vẹn và đủ đầy. Chúng mình mới chỉ bước vào những thứ na ná như tình yêu, kiếm tìm ở đối phương điều mà mình khao khát. Và để có được thứ mình muốn, chúng mình cũng sẵn sàng trở thành thứ mà người kia kì vọng. Nhưng mọi cố gắng trở thành người khác với chính mình đều chỉ có thể tồn tại trong khoảng thời gian ngắn. Sau đó, cả hai người đang yêu sẽ trở lại yêu như chính con người mình, nên sẽ đều thấy ở đối phương những điểm bất như ý. Lúc này, nếu trong tình yêu có thêm sự chấp nhận, thấu hiểu và thương sâu thì các cặp đôi mới đến được giai đoạn gắn kết – gọi là có duyên có phận.
Vậy thì, khi mà mình yêu thương bản thân trọn vẹn đủ đầy, kết thúc hành động kiếm “mong cầu” khỏa lấp từ bên ngoài thì khi đó mình chấp dứt được vòng lặp luẩn quẩn để tỉnh thức đón chờ hạnh phúc đích thực đến với mình! Thêm nữa, mình nhận ra khi có bất kì nỗi sợ, nỗi ám ảnh nào, nó là điều mà bạn suy nghĩ đến nhiều nhất, mà luật hấp dẫn của vũ trụ sẽ luôn hút đến những gì bạn nghĩ, để bạn học những bài học từ những tổn thương chưa được lành lặn.
Bạn thấy đó, khi ta yêu mù quáng, yêu vị kỉ mà thiếu đi sự tỉnh thức thì ta rất dễ vướng vào lưới khổ đau. Mọi mối quan hệ đi qua đều cho ta bài học.
Không phải vì ta toàn diện, đẹp đẽ, tài giỏi, hi sinh mà ta sẽ có hạnh phúc trong tình yêu. Ta cũng không hạnh phúc khi cố gắng trở nên hoàn hảo hoặc làm hài lòng người khác để có được tình cảm. Ta chỉ có thể thăng hoa nội tâm thực sự khi yêu trong tỉnh thức, chấp nhận mọi chuyện đến và đi như một điều giản dị tự nhiên trong cuộc sống. Mình rất tâm đắc bốn quy tắc tâm linh của người Ấn Độ:
“1. Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp
2. Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra
3. Trong mỗi khoảnh khắc mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm
4. Những gì đã qua hãy cho qua“
Ở quy tắc thứ 4 ý nói khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Tất cả đều cho ta bài học mà, vì thế hãy trân trọng mọi trải nghiệm trong cuộc sống dù đó là điều tốt hay điều xấu. Và để làm phong phú hơn cho cuôcj hành trình, tốt hơn hết chúng ta cần buông bỏ thật sự ở trong tâm, nhận ra bài học đằng sau trải nghiệm ấy, để không mãi học lại bài học trong một vòng lặp.
Người tỉnh thức không phải là người không đi qua đau khổ, tránh được nghịch cảnh và sống cuộc sống quyền năng. Mà đó là người chấp nhận đầy đủ quá trình ấy trong một cái nhìn thấu suốt, ung dung tự tại để trân trọng mọi giá trị làm nên bản chất cuộc sống này. Nhờ tập trung vào các vấn đề và rút ra bài học mà cuộc sống đủ đầy hạnh phúc hơn. Một người sống tỉnh thức là một người hạnh phúc ngay cả trong nghịch cảnh hơn những người bình thường.