CHƯƠNG 1: NHỮNG CÚ SỐC ĐẦU ĐỜI

BÀI HỌC TỪ VÒNG LẶP TÌNH YÊU

“Người độc tấu sáo biết cách tận hưởng cây sáo một mình. Và khi người ấy đến và gặp một người độc tấu trống, cả hai sẽ cùng tận hưởng việc ở bên nhau, và tạo ra một sự hài hòa giữa sáo và trống”

 

Đó cũng là cách để chúng ta yêu và đạt được sự cân bằng thăng hoa vĩnh hằng trong tình yêu! Khi chưa yêu, nếu người ta đã có năng lực ở một mình, đã tự thăng hoa với phần độc tấu của riêng mình, thì khi tình yêu đến, cảm xúc của hai người giống như bản hợp âm của hai loại nhạc cụ hoà vào làm khúc nhạc màu sắc hơn.

 

*Dưới đây là những trích đoạn được tóm tắt từ tự chuyện - chặng 2 của Thiên Kim. Để tìm đọc nội dung đầy đủ, xin mời các bạn đón chờ cuốn tự chuyện mà Thiên Kim đang dự định sẽ phát hành.

Ai cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột


Ai đó đã nói: Tình yêu giống như một phép thử, để đến được đáp án cuối cùng chúng ta phải chấp nhận những lần thử và sai. Cho đến giờ, khi đã ngoài 30 ngồi hồi tưởng lại mình của một thời sôi nổi bồng bột, Kim vẫn thấy câu đó rất đúng.

 

Rất nhiều người trong chúng ta dễ lầm tưởng những cảm xúc như si mê, say mê, thích, rung động, mến mộ, hay ám ảnh với một ai đó thành cảm giác yêu. Vì sao vậy? Vì con người chúng ta luôn mang trong mình những màng lọc tâm trí, những cảm xúc và cái tôi khiến chúng ta vô tình nhầm lẫn và thông thường điều mà bạn thích hay mong chờ ở người khác là điều bạn khuyết thiếu, nó đến từ sự mong cầu được yêu và được thoả mãn những mong muốn.

 

"Tình yêu đích thực luôn thiêng liêng, bền vững và vốn không có điều kiện gì, chứ không chỉ là cảm xúc nhất thời gây mê mờ, khổ đau."

Ngày Kim còn nhỏ, Kim đã luôn là tâm điểm thu hút sự chú ý của những chàng trai mỗi khi đến lớp, chỉ là họ không thu hút được Kim. Bề ngoài thờ ơ có lẽ vì Kim luôn sợ những lời cảnh báo nghiêm khắc từ mẹ và ông về những định kiến yêu đương rất phong kiến, lễ tiết. Với gia đình mình thì học xong đại học mới được nghĩ đến việc yêu đương, Kim vẫn nghe theo nhưng nội tâm Kim vẫn khát khao một chuyện tình cảm phóng khoáng, tự do sôi nổi. Kim đã sống trong khuôn khổ quá lâu, nên đằng sau sự chuẩn mực là một cá tính muốn thoát ra khỏi những thứ thường ngày. Nói khác đi là một bản thể nổi loạn muốn khám phá thế giới. Vì không phải chỉ cấm cản về chuyện tình yêu, mà ngay cả những buổi họp mặt bạn bè thông thường, các buổi dã ngoại, cắm trại…từ nhỏ Kim đã không có phần. Đây cũng là lí do ba đưa đón Kim suốt đến tận lớp 12. Và tình đầu của Kim là một lãng tử mà bất cứ cô gái mơ mộng nào cũng thấy đẹp lòng khi ở bên. Anh hào hoa phong nhã, sành điệu, thông minh và phóng khoáng. Đừng nói là những món quà đắt tiền, những bó hoa nổi bật, mà cả những chuyến ăn chơi thượng lưu hay những tối lên Bar sang chảnh, đẳng cấp (nơi mà gia đình mình cấm không bao giờ được lui tới), với anh đều là chuyện nhỏ. Anh cho Kim cảm giác của một cô công chúa đang được bạch mã hoàng tử mang cả thế giới tới chân mình. Anh như một làn gió mới, tràn đầy hứng khởi, mới lạ và đam mê đối với cô gái trẻ đang chập chững bước vào đời. Kim và anh trở thành một cặp đôi nhận được sự ngưỡng mộ của nhiều người: cụ thể là giới trẻ ăn chơi đua đòi khi ấy.

 

Anh đã biết đến Kim trước đó khi Kim là hoa khôi trường từ những năm lớp 10, 11. Ở thành phố mình ở thì anh nổi danh với việc chỉ quen toàn hoa khôi xinh đẹp, luôn xuất hiện một cách hào hoa. Anh lớn hơn Kim 6 tuổi, dù đã để ý lâu và tìm cách săn đón gặp gỡ, nhưng mãi đến sau này, khi Kim bỏ nhà đi và trở về anh mới có cơ hội tiếp cận. Những bước đi đầu tiên với Spa, ngoài chuyên môn điều hành, còn là yêu cầu giao thiệp, ăn chơi, kết giao và thể hiện gu thẩm mĩ. Anh xuất hiện và kề cận không vắng mặt buổi giao lưu nào. Rất nhanh, anh đã có được trái tim Kim và một niềm tin trọn vẹn. Thứ tình yêu đầy đam mê của tuổi trẻ. Vượt lên cả sự ngăn cấm và cảnh báo của ba mẹ. Những cuộc vui sôi nổi, những bữa tiệc hào nhoáng cuốn Kim đi trong ảo tưởng mình đạt đến sự tự do tuyệt đối: làm chủ cuộc sống, làm chủ tình yêu và thậm chí, làm chủ những cuộc vui theo như ý mình muốn. Toàn bộ sự rèn luyện, khuôn khổ ba mẹ gây dựng trong nhiều năm, nay bỗng chốc được giải phóng triệt để. Kim không còn đủ tỉnh táo nhìn nhận thực tế đang diễn ra ngoài tình yêu, cũng không có đủ sự sáng suốt để hiểu về bản chất mối quan hệ này. 

 

Bằng kinh nghiệm sống và con mắt nhìn tinh tường, ba mẹ thường xuyên cảnh báo Kim về việc anh chàng chỉ đến vì mối lợi vật chất và không phải là một người đàn ông của gia đình. Nhưng Kim bỏ ngoài tai tất cả. Chuyện căng thẳng đến mức, ba mẹ lần nữa tuyên bố sẽ từ mặt Kim và gạch tên ra khỏi gia phả, không cho Kim thừa hưởng bất kể tài sản gì của gia đình nếu Kim tiếp tục liên lạc và tiến tới với người đó. Lúc đó Kim cũng chỉ nghĩ, có lẽ do ba mẹ chưa tin tưởng mình trong cách lựa chọn người, phần vì mình chưa có kinh nghiệm gì trong tình yêu, phần vì người đàn ông này có lối sống thời thượng, phóng khoáng không giống với gia đình mình, mình chỉ trách khoảng cách thế hệ làm giữa ba mẹ và con cái có góc nhìn khác nhau, lúc ấy mình không cảm thấy thích đi các quán karaoke hay lên Bar nhảy nhót là quậy quạn tiêu cực, mình chỉ thấy vui thôi. Nhưng cũng chính vì đã từng làm ba mẹ buồn lo nhiều trước đó, nên khoảng giai đoạn sau mình đành xuống nước và đưa mối tình này thành chuyện yêu đương lén lút, mình nói đã chia tay anh và tập trung công việc. Mình nung nấu ý nghĩ sẽ cố gắng gấp đôi, khi chứng minh được lựa chọn của mình làm theo công việc kinh doanh là đúng, thì thời điểm mình thành công cũng chính là thời điểm mình nói thật cho ba mẹ biết về mối quan hệ này. Mình còn chuẩn bị cả tâm lí nếu sau này ba mẹ không tin anh, mình sẽ không cần bất kì tài sản nào của gia đình, chúng mình sẽ tự lập gánh sinh và tiếp tục chứng minh bằng một gia đình hạnh phúc vuông tròn như mối tình vượt khó của ba mẹ ngày xưa, rồi sau này ba mẹ cũng sẽ hiểu và chấp nhận thôi. Nghĩ thế, nên thời điểm ấy mình có một sức mạnh phi thường, ngày làm quần quật: đào tạo chuyên môn cho thợ trong Spa, chăm sóc khách hàng, quản lí sổ sách… Đêm thì đi chơi giao thiệp đến khuya cùng anh, bạn bè và các khách hàng tiềm năng. Mà đời đúng là có những công việc càng có sự hào nhoáng, sành điệu, càng nổi danh thì công việc càng tăng trưởng. Những ai là cậu ấm, cô chiêu sành điệu lúc bấy giờ đều đến Spa của mình để tân trang, tận hưởng và check in, khoe những tấm card vip tại Venus Spa. Điều này cũng là những lớp vỏ bọc cho những buổi đêm về muộn vì giao thiệp công việc của mình. 

 

Tuổi trẻ mới lớn đua đòi và bị cuốn theo những thú vui, những buổi tiệc tùng, ăn chơi không biết mệt mỏi… Nhìn lại Kim đã trải nghiệm những phút giây vui vẻ, hết mình cho bản thân, cho mối tình đó. Bây giờ nghĩ lại thời điểm đó, rõ ràng Kim chỉ nhìn được sự thỏa mãn khát khao tự do của chính mình sau 18 năm bị kèm cặp khuôn khổ,  mà không hề biết rằng đó chỉ là cảm giác yêu những trải nghiệm tự do, yêu người có thể đem cho mình cảm giác thoải mái sống một cách trọn vẹn cùng cảm xúc, phá vỡ mọi rào cản trên đời. 

 

Nhưng đã là những thứ hào nhoáng bên ngoài thì sẽ nhanh chóng mất đi. Niềm vui và trải nghiệm yêu chưa được bao lâu thì Kim vấp phải một sự thật cay đắng: Kim phát hiện anh có mối quan hệ với một người thứ ba, lại chính là một người nhân viên trong Spa của Kim. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Niềm tin vỡ vụn. Trái tim nát tan. Sự việc xảy ra là một điều không thể chấp nhận và đã đi quá giới hạn tưởng tượng của bản thân mình. Người con trai mà Kim đã dành trọn niềm tin, tình cảm và xác định sẵn sàng ra đi tay trắng cùng anh vậy mà anh đang qua lại với một cô gái đang làm công cho mình. Một người em mà mình thương yêu bảo bọc, dạy bảo chăm sóc, chỉ việc truyền nghề. Nỗi đau phản bội, cảm giác cay đắng dâng lên đến nghẹn lòng. Ảo mộng tình yêu vỡ tan. Đó cũng là lúc Kim hoài nghi về sự thăng hoa của cảm xúc và tự hỏi về bản chất của tình yêu. Thực ra chàng trai ấy không hề yêu Kim đậm sâu như Kim vẫn nghĩ, nên anh đã để cho những thú vui thể xác đánh mất đi mối quan hệ của mình. Ngay giây phút đó, Kim đau lòng vô cùng nhưng cũng thấy tội nghiệp cho cô gái ấy vì như vậy có nghĩa là cô cũng đã bị biến thành thú vui cho chàng trai kia. 

 

Tuổi 20 sôi nổi của Kim đã qua đi như vậy đó. Đằng sau thành công trong công việc là một nội tâm ôm ấp đau khổ và chật vật sau sự tan vỡ với anh. Nhưng thật may, thói quen tự tạo niềm vui cho mình, làm bạn với chính mình từ thời thơ ấu đã giúp Kim vực lại. Đâu đó bên trong Kim coi chuyện vừa qua là một điều may mắn, ít nhất Kim cũng sớm biết được và buông bỏ trước khi quá muộn. Dẫu vậy, chuyện này vẫn để lại trong lòng mình một vết cắt rất sâu, gần như hình thành một nỗi sợ và bóng ma tâm lý cho những mối tình về sau.
Cho đến giờ nghĩ lại, Kim thấy kí ức qua đi như một bộ phim: một chuyện mình từng nghĩ trọn đời chẳng thể quên, qua hỉ nộ ái ố rồi cũng lướt qua như vô vàn sự việc khác. Gánh nặng của ngày hôm qua, hôm nay nhìn lại thấy nhẹ bẫng. Chính là vì mình đã học được cách buông!

 

Rất nhiều người trong chúng ta dễ lầm tưởng những cảm xúc như si mê, say mê, thích, rung động, mến mộ, hay ám ảnh với một ai đó thành cảm giác yêu. Vì sao vậy? Vì con người chúng ta luôn mang trong mình những màng lọc tâm trí, những cảm xúc và cái tôi khiến chúng ta vô tình nhầm lẫn và thông thường điều mà bạn thích hay mong chờ ở người khác là điều bạn khuyết thiếu, nó đến từ sự mong cầu được yêu và được thoả mãn những mong muốn. Vậy nên các bạn cần phải phân biệt rõ sự khác biệt giữa yêu và những cảm xúc gần giống tình yêu. Một tình yêu đích thực nên là một bến bờ an yên mà con người ta hướng đến . Nó bao hàm tất cả những trạng thái cảm xúc của tình yêu có thể và không thể gọi tên trên cuộc đời này. Tình yêu đích thực luôn thiêng liêng, bền vững và vốn không có điều kiện gì, chứ không chỉ là cảm xúc nhất thời gây mê mờ, khổ đau.

Ai cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột

Tại sao ngày nay tình yêu luôn mang theo điều kiện?

Chắc hẳn ai trong chúng ta, ít nhiều gì, cũng sẽ có một hình mẫu lý tưởng về nửa kia của mình. Đơn giản nhất là mong có được người yêu đẹp trai, xinh gái, khác nữa thì mong nửa kia của mình đầy đủ, dư dả vật chất, hay hơn nữa thì lại mong muốn tìm được một người có sự chân thành, chăm sóc và an toàn, hay muốn tìm một người có thể chấp nhận tất cả những lỗi sai, những khuyết điểm, và luôn bao dung, kiên nhẫn với mình. Vậy chẳng phải tất cả những điều đó đã thể hiện rằng, trong tình yêu, đa số chúng ta đều không yêu đối phương mà chỉ đang yêu chính bản thân mình hay sao? Nhất là trong thời kỳ xã hội hiện đại và phát triển như bây giờ, con người ngày càng trở nên thực tế, càng yêu cầu, với ra ngoài kia với những nhu cầu về vật chất thì những mong muốn này lại càng được thể hiện rõ hơn. Vì thế mà tình yêu của chúng ta đã trở thành một tình yêu có điều kiện. Tôi yêu anh ấy vì anh ấy mang đến tiếng cười cho tôi", Tôi yêu cô ấy vì những sự chăm sóc nhỏ nhặt cô ấy dành cho tôi hàng ngày", Tôi yêu anh ấy vì anh là một sự lựa chọn phù hợp với tôi lúc bấy giờ" hay, “Tôi yêu cô ấy vì cô ấy yêu tôi”. Nhưng tuyệt nhiên rất ít ai nói rằng: “Tôi yêu người ấy không vì gì cả.” 

Cho đến một ngày vào khoảng hơn nửa năm sau khi chia tay mối tình đầu, Kim gặp được một người là bạn làm ăn chung với dì của Kim. Anh hơn Kim 12 tuổi và trái ngược hoàn toàn với mối tình đầu, anh là người đàn ông của công việc. Anh là giám đốc của một công ty xây dựng, luôn chỉn chu nghiêm túc và bận mình với những chuyến công tác, những lần đi công trình. Nhờ ấn tượng này mà Kim tạm thời bớt đề phòng anh hơn một chút. Trong cả một quá trình, anh dạy Kim rất nhiều điều và cho Kim cảm giác tin cậy về một tình yêu chân thành, một chuyện tình nghiêm túc mà cả hai đều muốn tiến tới hôn nhân. Ở bên anh Kim luôn có cảm giác yên bình, cảm giác như được nghỉ ngơi sau những ngày dài mệt mỏi. Sự bình ổn, tin cậy và vững chãi của anh đã khiến Kim nghĩ rằng: “Người đàn ông này thật sự là khác hẳn với anh chàng tiếp cận mình trước đó”. Thật sự, với bề ngoài và sự chăm sóc chu đáo anh dành cho Kim thật khó để không dành lòng tin cho anh. Dần dà, Kim cũng đã nghĩ đến chuyện thành gia lập thất sau khi hai bên đã tìm hiểu nhau kĩ càng. Nhưng anh lại từng đổ vỡ, có một người con riêng còn nhỏ, mọi chuyện sẽ không hề đơn giản. Vậy nên ba mẹ Kim không đồng ý, ba mẹ lúc ấy chỉ nghĩ con mình tuổi đời còn trẻ, có khi lo cho bản thân mình chưa xong làm sao lo thêm cho một đứa trẻ khác, ba mẹ đã phân tích rất nhiều khía cạnh đa chiều về hôn nhân cho mình nghe…

 

Lần này, Kim không còn phản ứng dữ dội như với mối tình đầu, mà chỉ đơn giản là im lặng rồi cũng bắt đầu có chút ngẫm nghĩ về góc nhìn của ba mẹ. Chuyện tình của cả hai cũng được lặng lẽ vun trồng hơn 2 năm, mình kiên nhẫn chờ đợi ngày ba mẹ hồi tâm chuyển ý và tin vào sự trưởng thành của con mình, cho đến một ngày… 

 

Một người bạn của Kim tình cờ nhìn thấy hình của anh. Cô ấy nói hình đó quen lắm, hình như đây là anh chàng đang quen bạn của cô ấy, một người làm việc trên sân bay và cũng là khách hàng có lui tới Spa của Kim… 

 

Nghe như tiếng sét đánh ngang tai. Định mệnh lại khiến Kim phải trải qua nỗi đau bị phản bội. Nỗi đau lần này bóp nghẹt lấy trái tim. Tê tái, nghẹn ngào.

 

Cứ nghĩ rằng một người chín chắn, luôn dành năng lượng cho công việc và vững chãi như vậy thì Kim thực sự có thể an tâm mà thành gia lập thất với anh, nhưng rồi cuối cùng anh cũng lại mang đến cho Kim sự tổn thương như với người đầu. Nên Kim chết lặng và lại ra đi vì không thể chấp nhận được chuyện phản bội. Lúc đó trong đầu có ngàn vạn câu hỏi vì sao chuyện này lại xảy ra với mình, vì sao mình cẩn trọng vậy rồi mà vẫn gặp người phản bội… Tính ra mà nói thì sự cẩn trọng của Kim khi ấy chỉ như một cơ chế phản ứng lại sự tổn thương sau lần vấp ngã đầu tiên, vì thế mà nó vẫn còn thiếu sót nhiều sự nhìn nhận và suy xét toàn diện. Sau lần đó, Kim mới hiểu rằng, tuy cẩn trọng nhưng mình vẫn còn tin người lắm, vẫn còn vội vàng lắm, và dù cho mình có nghĩ rằng đã gắn bó với một người đủ lâu ra sao, tự tin mình hiểu họ như thế nào thì cũng không bao giờ là đủ. Cảm giác sợ tổn thương, sợ đàn ông không chung thủy trong tình yêu càng lớn hơn trong Kim.

 

Những cảm xúc xuất phát từ nhu cầu bên trong khuyết thiếu của một người tìm kiếm sự bù đắp từ bên ngoài, sẽ khó để tạo nên một tình yêu trọn vẹn. Bạn yêu một người vì người ấy mang lại cho bạn cảm giác ấm áp, vậy có thể là do quá khứ bạn chưa bao giờ được trải nghiệm điều ấy. Bạn yêu một người vì họ luôn chăm sóc bạn, luôn mỉm cười chào đón bạn mỗi khi bạn trở về nhà, đó là vì nó thoả mãn nhu cầu được chăm sóc, thoả mãn nhu cầu được vỗ về của bạn; hay như bạn yêu một người vì người đó chấp nhận và sẵn sàng chăm sóc những đứa con của bạn, thì đó là vì bạn thiếu đi một người chồng/vợ, các con của bạn thiếu đi một người cha/mẹ,... Vì thế khi bạn yêu một người mà bạn biết là vì người đó có thứ bạn cần thì chưa chắc bạn yêu họ, bạn chỉ yêu những gì mình cần, và những thứ lầm tưởng là tình yêu như thế sẽ không thể bền vững.

“True Love” không phải là sự bù khuyết

“True Love” không phải là sự bù khuyết

Không ai trong chúng ta là hoàn hảo, mỗi một mong muốn, suy nghĩ về hình mẫu mà ta dành cho đối phương đều chính là những điều mà ta khuyết thiếu bên trong. Bạn yêu một người vì người ấy mang lại cho bạn cảm giác ấm áp, vậy có thể là do quá khứ bạn chưa bao giờ được trải nghiệm điều ấy.

Bạn yêu một người vì họ luôn chăm sóc bạn, luôn mỉm cười chào đón bạn mỗi khi bạn trở về nhà, đó là vì nó thoả mãn nhu cầu được chăm sóc, thoả mãn nhu cầu được vỗ về của bạn; hay như bạn yêu một người vì người đó chấp nhận và sẵn sàng chăm sóc những đứa con của bạn, thì đó là vì bạn thiếu đi một người chồng/vợ, các con của bạn thiếu đi một người cha/mẹ,...

Vì thế khi bạn yêu một người mà bạn biết là vì người đó có thứ bạn cần thì chưa chắc bạn yêu họ, bạn chỉ yêu những gì mình cần, và những thứ lầm tưởng là tình yêu như thế sẽ không thể bền vững.

Trải qua hai mối tình mà cuối cùng mình đều là người bị tổn thương, Kim đã vô cùng chán nản, mệt mỏi và tự vấn lại bản thân rất nhiều. 

 

“Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông” – và hai lần yêu là hai lần đổ vỡ cũng đủ để Kim không còn chút sức lực nào để nghĩ đến chuyện yêu đương. Kim của thời kì đó chỉ muốn dành thời gian cho bản thân, tham gia cuộc nhậu với những người bạn cho vơi bớt nỗi buồn. Không kiếm tìm, không hi vọng…đơn giản chỉ là hết mình trong các cuộc vui sau những giờ làm việc căng thẳng.

 

Thế rồi, vào khoảng gần 1 năm sau khi chia tay mối tình thứ 2, Kim gặp anh. Anh bằng tuổi Kim, là một người mẫu, diễn viên và có lòng cảm mến, thích Kim, nên đã ngỏ ý muốn làm quen với Kim. Tuy nhiên, thời gian đầu, Kim chỉ giữ mối quan hệ với anh như một người bạn. Dần dần, anh hay rủ Kim và những người bạn chung của cả hai đi ăn uống, trò chuyện. Khi đó, Kim không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là cảm thấy thoải mái và được là chính mình khi tham gia những buổi nhậu đó. Trùng hợp là anh và Kim rất hợp tính nhau trong nhiều khía cạnh, thêm nữa anh còn là người rất hài hước, thông minh, nên anh luôn như người khuấy động và hoạt náo viên trong mỗi buổi nhậu vậy. Mọi chuyện sau đó diễn ra khá tự nhiên và mối quan hệ của cả hai cũng tiến triển tốt, nhưng cảm xúc của Kim dành cho anh chỉ dừng lại ở mức cảm mến chứ không phải tình yêu, mình ở bên cạnh cảm thấy vui thật sự vì tính cách của anh. Đặc biệt, anh là một người con rất có hiếu, có một điểm tương đồng với Kim về nếp sống lấy gia đình làm gốc, những người bạn nhậu cùng trong những cuộc vui cũng có mặt đầy đủ gia đình anh. Có lẽ cũng chính vì thế, Kim quý mến cả gia đình anh nên dễ kết thân với anh mà không đề phòng, cho đến khi anh chính thức bày tỏ tình cảm của mình, Kim cũng chỉ nhẹ gật đầu đồng ý quen anh mà không nghĩ nhiều, có lẽ đây cũng chính là sự khoả lấp cho những tổn thương trước đó của mình. 

 

Một lần nữa, ba mẹ Kim lại đưa ra lời cảnh báo và khuyên bảo Kim rằng không nên yêu đương hay chơi thân với những người trong showbiz khi thấy những hình ảnh Kim chụp chung với các bạn trên Facebook, vì với ba mẹ, họ là những người khó chung thủy do môi trường làm việc và tính chất công việc, ba mẹ sợ mình lại khổ. Những lời đó của ba mẹ thực sự làm Kim rất đắn đo và suy nghĩ nhiều, nó dấy lên bên trong mình nỗi sợ bị phản bội, vì sau khi trải qua hai mối tình, Kim nhận ra lời nói của ba mẹ, sự lo lắng của ba mẹ là đúng đến nhường nào. Thế nên việc đưa ra quyết định trong chuyện tình cảm từ thời điểm đó đã trở nên thận trọng và mang nhiều yếu tố để Kim cân nhắc hơn là chỉ làm theo cảm xúc như quá khứ. 

 

Trùng hợp, trong thời gian Kim đang suy nghĩ về chuyện tình này thì có người chị, cũng hoạt động showbiz - là bạn thân của Kim lúc đó, chị luôn bàn ra về mối quan hệ này và đã cho Kim xem tấm ảnh anh đi xem một vở kịch mà diễn viên nữ chính là người yêu cũ của anh trong giai đoạn đang tìm hiểu cùng Kim. Biết được chuyện đó, Kim thấy khó chịu và cảm giác thiếu an toàn. Cuối cùng, Kim quyết định im lặng một thời gian, không gặp cũng không nói chuyện với anh và đi chơi với một nhóm bạn khác. Vô tình, trong nhóm bạn này, mọi người lại luôn gán ghép Kim với một anh bạn, vì họ không thích người diễn viên mà Kim đang tìm hiểu, cũng cùng vì một lý do là sợ anh không chung thủy, nghĩ một người diễn viên điển trai như anh sẽ khó vượt qua những cám dỗ trong giới và bằng chứng là anh vẫn qua lại với người bạn cũ. Về bản thân, tất nhiên Kim không hề có tình cảm với anh bạn kia, chỉ đơn thuần là đi chơi chung và gặp gỡ trong hội bạn bè một thời gian. Và đến một buổi tối, trong lúc người bạn kia chở Kim trên đường qua điểm hẹn ở pub cùng nhóm, anh lại vô tình đi ngang qua và nhìn thấy. Không nói không rằng, anh đã tấp xe vào lề đứng ngay bên lề và òa khóc, sau đó gọi điện cho Kim nhưng Kim không nghe máy.

 

Cuối cùng, mối tình kết thúc sau 8 tháng, và lần này, Kim là người để lại tổn thương cho đối phương, vì Kim không giải thích, chỉ buông lại những lời cay đắng bất cần, rằng mình đã gặp người tốt hơn anh, phù hợp hơn mà không hề nói rõ ràng sự thật cùng anh. Nghĩ lại thì bản thân mình khi đó hành xử thật không đúng. Kim luôn sợ những gì không chắc chắn, luôn muốn rõ ràng và rạch ròi nhưng lại đối xử với anh theo sự mập mờ trong cảm xúc tức giận của bản thân, khiến anh và gia đình bị tổn thương, vì với lí do đó, ba mẹ anh đã nghĩ vì gia đình và con trai mình không bằng người khác. Bây giờ nghĩ lại thì đó là giai đoạn chuyển giao để Kim thật sự hiểu về cách cư xử, về tình yêu và trách nhiệm là như thế nào. Ba mẹ anh quá quý mến Kim nên đã nhận Kim làm con nuôi, sau khi họ biết anh và Kim chia tay, hai người đã vô cùng buồn bã. Tuy nhiên, họ vẫn luôn coi Kim là cô con gái của gia đình. Mãi về sau qua đi cơn nóng giận, vì cảm thấy có lỗi với ba mẹ anh do cách cư xử ngày trước quá bồng bột trẻ con của mình. Hàng năm, mỗi khi đến dịp sinh nhật anh và ba mẹ anh, ba mẹ anh vẫn luôn mời Kim đến dự và tất nhiên, Kim vẫn luôn tham gia những buổi tiệc của gia đình. Lâu dần, chuyện cũ qua đi, anh cũng coi Kim như em gái và mối quan hệ giữa Kim với gia đình anh cũng dần bình thường trở lại. Kim cũng chẳng mấy khi liên lạc với anh, trừ những dịp lễ Tết hay sinh nhật. Khi đó, Kim mới hiểu sâu sắc trách nhiệm ở trong một mối quan hệ là như thế nào. Một mối quan hệ Kim không dành nhiều tình cảm cho đối phương nhưng lại cảm thấy bản thân mình cần mang và có rất nhiều trách nhiệm bù đắp tinh thần cho gia đình anh. Vì luôn mang hai nhân cách bên trong, nên dù ở hoàn cảnh nào, Kim cũng tự vấn bản thân mình, đó là tiếng nói của Trầm Mặc, nếu trong một mối quan hệ mình có điều sai, đương nhiên cần giữ trọn trách nhiệm và bù đắp. Ít nhất là để tâm mình không thẹn với chính mình.

 

Để đến với một người, tất nhiên là cần tình yêu, nhưng sau đó để duy trì thì còn cần cả trách nhiệm và sự thấu hiểu. Dù cho là ai bị phụ thuộc vào ai về mặt cảm xúc thì cũng là điều vô cùng không nên và không nên để xảy ra trong bất kỳ mối quan hệ nào, không chỉ là mối quan hệ tình cảm. Một tình yêu thực sự không đến ở việc phân định đúng – sai, mập mờ hay trả đũa… 

Bài học về sự Chấp Nhận

Không phải vì ta toàn diện, đẹp đẽ, tài giỏi, hi sinh mà ta sẽ có hạnh phúc trong tình yêu. Ta cũng không hạnh phúc khi cố gắng trở nên hoàn hảo hoặc làm hài lòng người khác để có được tình cảm. Ta chỉ có thể thăng hoa nội tâm thực sự khi yêu trong tỉnh thức, chấp nhận mọi chuyện đến và đi như một điều giản dị tự nhiên trong cuộc sống. Mình rất tâm đắc bốn quy tắc tâm linh của người Ấn Độ:

1. Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp
2. Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra
3. Trong mỗi khoảnh khắc mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm
4. Những gì đã qua hãy cho qua 

Chưa kể, khi đó Kim còn có suy nghĩ bị áp lực với việc yêu người hơn mình quá nhiều về mặt tài chính, địa vị. Như thế không ổn, như người yêu doanh nhân - mối tình thứ hai của mình, vì hơn mình 12 tuổi và có địa vị nên nhìn vào mọi người luôn nghĩ theo hướng: “Trai tài thì gái sắc, người đẹp thì luôn sánh bước bên đại gia”. Dù không phụ thuộc, nhưng áp lực và cảm giác thua thiệt với họ là có thật, mình cũng không thể giải thích với những lời đồn thị phi thất thiệt kiểu như vậy, đã gọi là thị phi thường người ta sẽ quy chụp mà phán xét, chưa kể có một khoảng thời gian mình cực kì “không ưa” vẻ ngoài của mình. Có thể nhan sắc là một sự ưu tiên thuận lợi cho một người con gái, nhưng nó cũng lại là nhược điểm khiến bao công lao khổ tứ của bạn dễ bị bác bỏ bởi số đông những người không chứng kiến hành trình của bạn. Miệng đời mà, điều gì cũng có thể thêu dệt tuỳ qua lớp màng lọc tâm trí và nhận thức của người đó. Người nào không biết về gia đình Kim nhìn vào Kim sẽ nói: “Cô ấy có nhan sắc nên đương nhiên có tất cả”, ngược lại người nào biết gia đình mình thì lại nói: “Trẻ như thế làm sao tự làm nên được sự nghiệp thành công thế, gia đình tạo cho cả thôi”. Đúng là giai đoạn này Kim từng rất mệt mỏi với những phán xét của số đông mọi người. Việc thành công rất sớm ở tuổi đời còn trẻ và sự nổi trội vô tình làm mình trở thành hotgirl bất đắc dĩ thời ấy, mình luôn bị đem ra soi mói từng chút với những người chỉ biết đến mình qua danh tiếng, hình ảnh. May mắn thay, Kim tìm được điểm cân bằng cho mình, đó chính là những mối quan hệ tiếp xúc thật với Kim ngoài đời, ai cũng ưu ái và quý trọng Kim. Vậy đấy, nếu có một lượng người ghét bạn, cũng sẽ có một lượng người khác tương thích quý mến bạn, đó chính là quy luật cân bằng của vũ trụ. Sớm ý thức về điều này nên từ sau giai đoạn này Kim dần quen và miễn nhiễm với những lời khen, tiếng chê. 

 

“Đừng lãng phí một cuộc đời chỉ để sống qua cách nhìn của người khác. Đặt trọng tâm sai chỗ, cả đời sẽ bất an, khổ sở. Nên hiểu rằng tuỳ vào nhận thức và quan điểm của mỗi người, họ sẽ có góc nhìn về sự việc, con người phù hợp theo những hiểu biết và định kiến của họ, giống như nhìn đời qua một lăng kính có màu vậy. Người ta chỉ thích nhìn thấy những gì mà người ta nghĩ, chỉ nghe lọt tai những điều người ta muốn nghe. Còn sự thật nó luôn nằm ở bên trong mỗi người, nếu sống tỉnh thức, bạn sẽ không nhận định về bất cứ người nào vì bạn hiểu được sự tương đối của mọi thứ, nếu không tự trải nghiệm, không ai có thể biết rõ sự thật là gì, thế nào là đúng và thế nào là sai.” 

 

Lại phân tích đến việc những “định kiến” ở một xã hội đủ lớn và đủ lâu sẽ hình thành lối mòn suy nghĩ, sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cả một thế hệ, có thể thấy rằng càng về sau, mọi người thường đưa ra những tiêu chuẩn riêng cho một mối quan hệ, càng ngày càng có nhiều người bị “ám ảnh” bởi những định kiến. Cứ là phụ nữ thì chỉ quan tâm đến vẻ đẹp bề ngoài để xứng đáng có một người yêu địa vị để có chỗ “dựa dẫm”, vì thế xã hội càng phát triển phụ nữ càng dao kéo phẫu thuật nhiều hơn. Và người đàn ông cũng áp lực với nỗi lo về sự thành đạt danh vọng của bản thân, với áp lực mình phải là trụ cột, mà làm được trụ cột thì lại cho bản thân những đặc quyền khác: giao thiệp, xả stress bằng những cuộc tình chóng vánh, chỉ vì nghĩ mình đã quá cực khổ gánh vác gia đình, vợ chỉ lo cơm nước con cái rồi rảnh rỗi chờ chồng về là càu nhàu, nào hiểu mình phải có chỗ để giải khuây? Đúng là mất cân bằng nếu sống trong cảnh như thế, chỉ có thể hai người ở cùng một vai trò, cùng bận rộn mới hiểu được áp lực của nhau. Hơn nữa tính cách tự lập tự tạo một khoảng trời riêng của một đứa cung Mọc Bảo Bình (trong Chiêm Tinh Học) và ở con số chủ đạo Master 22/4 (trong Thần Số Học) như mình làm mình là đứa từ nhỏ ít khi tán đồng những định kiến có sẵn từ xã hội. Tại sao đàn ông phải làm trụ cột gia đình còn phụ nữ thì ở nhà nội trợ, trông con? Vì sao cả hai không cùng chia sẻ từ công việc đến trách nhiệm gia đình để cân bằng và có thể thấu hiểu lẫn nhau? Bao nhiêu câu hỏi đặt ra cùng với nỗi đắng cay với việc bước ra khỏi những mối tình quá khứ tạo động lực cho Kim vùi đầu vào phát triển bản thân, Kim đã hạ quyết tâm phải chững chạc hơn, hoàn thiện bản thân ở mọi mặt mới nghĩ đến tình yêu. Lúc đó mình nung nấu ý tưởng xây dựng chuỗi Spa để sau này franchise thương hiệu Venus Spa. Đây cũng là thời điểm Kim tiếp tục thành công và mở chi nhánh thứ hai của thẩm mỹ viện. Cùng với đó, ý định tập trung hoàn toàn phát triển sự nghiệp để tiếp tục chứng minh bản thân mình với gia đình, bảo toàn danh tiếng cho ba mẹ vì mình đã đi khác với truyền thống ngành Y của gia đình làm mình càng không bao giờ có ý tưởng “yêu” .

 

Vậy mà không định vẫn gặp, Kim lại rơi vào tình yêu, theo đúng cách thận trọng của một cô gái mang trong mình nhiều e ngại, ràng buộc về hạnh phúc lứa đôi.

 

Anh là một người đàn ông rất có điều kiện, vô cùng chững chạc, tinh tế và phóng khoáng – một Việt kiều đang trong chuyến về quê thăm bố mẹ, anh làm việc tại một quỹ đầu tư ở Mỹ và có nhiều công ty tài chính tại nhiều nước trên thế giới. Anh biết Kim từ một lần đi ăn uống chung cùng nhóm bạn, và dành tình cảm cho Kim ngay sau đó. Nhưng những sự săn đón, thể hiện tình cảm làm sao có tác dụng với một cô gái đang bận lòng đủ mọi hoài nghi, càng dè chừng hơn vì vị thế của anh nên từ đầu gặp mình đã gạch tên ngay không phải một đối tượng để nghĩ đến chuyện yêu.

 

Cho đến một ngày, một sự việc đã xảy ra: Anh điện thoại mời Kim đi ăn tối khi mới bay về Việt Nam nhưng Kim từ chối vì phải ở nhà chăm ba. Ba của Kim lúc đó bị một căn bệnh khá nghiêm trọng, là một khối u dạng túi rất lớn nằm ở vị trí vô cùng khó lấy ở khớp gối và nó đã sưng lên chèn ép các dây thần kinh khác. Ba đã đi khám khắp các bệnh viện, nhờ đến sự hỗ trợ của những người thân là bác sĩ, tiến sĩ giáo sư trong gia đình giới thiệu đến các bác sĩ khác, nhưng đến cả các bác sĩ chuyên ngành cũng khuyên không mổ lấy khối u (túi bao hoạt dịch) vì nằm ở vị trí quá khó nhằn có thể ảnh hưởng việc đi lại. Khối u hành ba đau điếng đến phát sốt nhiều đêm, khiến cả gia đình cũng vô cùng lo lắng và không còn tâm trạng đi đâu, làm gì. 

 

Ngay khi biết chuyện, anh đã mời ngay một người bạn của anh là một bác sĩ người Đức về để mổ cho ba và đặt lịch tại bệnh viện FV trên Sài Gòn lúc bấy giờ. Vị bác sĩ này tự tin rằng ca mổ sẽ thực hiện được với kỹ thuật mổ mà không mấy thịnh hành thời bấy giờ. Bác sĩ nói sẽ mổ nội soi, chỉ rút dịch ra và vá lại sụn chêm đầu gối mà không làm ảnh hưởng đến các dây thần kinh khác. Ngoài giới thiệu bác sĩ, anh còn túc trực tại bệnh viện và luôn dõi theo, giúp đỡ cho quá trình chữa bệnh của ba Kim, đưa đón ba và gia đình đi đi về về kiểm tra và thăm khám sức khỏe cho ba. Chứng kiến những hành động đó, Kim thực sự đã bị rung động vì nghĩ rằng: “Anh ấy đã chăm sóc ba mẹ mình, chính là chăm sóc cả thế giới của mình rồi!”. Nên thật sự khi đó Kim không thích anh vì bản thân anh, lại càng không thích anh vì những tài sản, địa vị mà anh có, mà thực sự rung động chỉ vì sự chăm sóc của anh cho gia đình Kim. Trong lúc giúp đỡ ba và gia đình, Kim để ý anh luôn đưa ra quyết định chuẩn xác, nhanh gọn và đúng thời điểm. Mà với Kim, phong thái cùng tính cách đó là một điều mới, khác lạ so với tất cả những người đàn ông mà Kim từng biết. Thế nên, khi anh ngỏ ý muốn tìm hiểu, Kim đã đồng ý cho mối quan hệ này một cơ hội sau khi đắn đo rất lâu. Lúc đó Kim đã nghĩ, nếu có thể quen nhau lâu dài và bền chặt thì sẽ tiến đến mối quan hệ hôn nhân với anh. Cả hai đã cùng lên kế hoạch về một tổ ấm nhỏ…mọi thứ ngỡ như đi đúng lộ trình, ngoại trừ nỗi bất an thẳm sâu trong Kim. Anh như một cánh chim tự do, mạnh mẽ, độc lập, sải cánh đến bất cứ phương trời nào, còn Kim chỉ là một cô gái nhỏ trong tâm thế chờ đợi anh về với mình, anh dùng nhiều điện thoại cho công việc ở mỗi quốc gia khác nhau. Yêu xa là facetime, muốn tin nhau khi ở xa thì dùng định vị…mấy cách này đều được sử dụng nhưng Kim vẫn thấy anh ở gần, nhưng cũng ở thật xa. Có những lúc Kim còn không biết anh đang ở đâu, đến nỗi mà đã có vài lần Kim thầm nghĩ, có khi ở mỗi nước anh có một người yêu thì mình cũng chẳng biết được! Và không ngờ, chuyện đó đã thật sự đã xảy ra. 

 

Vào một ngày, bỗng dưng có một tin nhắn từ số lạ nhắn đến Viber của Kim, mã vùng ở Nhật Bản. Ấn vào tin nhắn, Kim thấy hình ảnh selfie của một cô gái người Nhật đang khoác vai anh, cô nở một nụ cười rất tươi. Trùng hợp thay, lúc đó anh mới về Việt Nam hai ngày sau chuyến công tác ở Nhật. Nhận được tin nhắn, Kim liền đưa bức ảnh cho anh và hỏi về người phụ nữ này. Anh nói một cách nhẹ nhàng, không từ chối, rằng đó là bạn gái cũ của anh, và dù cho anh và cô ấy không còn quen nhau, hai người vẫn là bạn bè vì còn một số việc làm ăn chung và với anh, giữ mối quan hệ tốt đẹp với người cũ là một điều bình thường. Anh nói việc anh và họ vẫn ôm nhau, tặng nhau một nụ hôn lên má mỗi khi gặp nhau là điều bình thường ở đất nước của anh (anh sống ở Mỹ từ nhỏ). Khi anh kể ra, Kim hiểu rằng đó là sự khác biệt về văn hóa, tạo nên tính cách phóng khoáng và thoải mái của anh. Nhưng với Kim, điều này vẫn thật khó chấp nhận. 

 

“Cô ấy là bạn gái cũ của anh, nhưng bạn gái hiện tại của anh – là em, anh có hiểu cảm giác không?”. Là sự ích kỉ, là sự bất an hay nỗi đau bị phản bội trong quá khứ đang bị khơi dậy?
Chuyện xảy đến đó chính là giọt nước tràn ly cho cảm giác thiếu an toàn của Kim với anh và là cái cớ với Kim cho quyết định kết thúc mối tình này, với một người đàn ông mà Kim cảm giác không thể lấy làm chồng, không thể có được sự tin tưởng vẹn nguyên. Sau khi quyết định chia tay, Kim đã đem trả lại hết những món đồ mà anh đã tặng, dù cho anh rất muốn cưới Kim và đã mang cả hợp đồng nhà và xe đang làm thủ tục để tên Kim chỉ đợi Kim kí tên vào. Cảm giác sau đó nhẹ nhõm hẳn như trút bỏ được một gánh nặng! 

 

Vậy là trải qua bốn mối tình, Kim vẫn không thể thoát mình khỏi vòng lặp của sự đổ vỡ mà cốt lõi xuất phát từ nỗi sợ, sự thiếu an toàn trong mối quan hệ. Điều đó khiến Kim khi thì gặp phải người không chung thủy, lúc lại bị phụ thuộc vào cảm xúc đối phương, có gặp được người thực sự quan tâm mình thì lại không đủ tình cảm, không đủ lòng tin để vượt qua. Và dù cho có vấp ngã bao nhiêu, có trải qua sự tổn thương bao nhiêu, Kim vẫn mang trái tim ngây thơ với nhiều mong cầu tình yêu đẹp trọn vẹn, một người mà mình có thể kiểm soát, có thể tin tưởng, mình chỉ cần sự “an toàn”, để rồi bước vào câu chuyện tình kế tiếp, vòng lặp vẫn tiếp tục diễn ra... 

Bài học về sự Chấp Nhận

Osho từng nói:

“Năng lực ở Một mình là năng lực Yêu. Điều đó có vẻ ngược đời với bạn, nhưng không phải vậy. Đây là chân lý tồn tại.

 

Chỉ những người có năng lực ở một mình mới có năng lực để yêu, để chia sẻ, để đi vào cốt lõi sâu thẳm nhất của người khác, mà không sở hữu người khác, không trở nên lệ thuộc vào người khác, không thu nhỏ người khác thành một đồ vật, và không trở nên nghiện người khác.

 

Họ cho phép người khác tự do tuyệt đối, bởi họ biết, nếu người khác ra đi, họ vẫn sẽ hạnh phúc như bây giờ. Hạnh phúc của họ không thể bị người khác lấy đi, bởi vì nó không do người khác trao cho họ."

“Năng lực ở Một mình là năng lực Yêu. Điều đó có vẻ ngược đời với bạn, nhưng không phải vậy. Đây là chân lý tồn tại. 
 

Chỉ những người có năng lực ở một mình mới có năng lực để yêu, để chia sẻ, để đi vào cốt lõi sâu thẳm nhất của người khác, mà không sở hữu người khác, không trở nên lệ thuộc vào người khác, không thu nhỏ người khác thành một đồ vật, và không trở nên nghiện người khác. 
 

Họ cho phép người khác tự do tuyệt đối, bởi họ biết, nếu người khác ra đi, họ vẫn sẽ hạnh phúc như bây giờ. Hạnh phúc của họ không thể bị người khác lấy đi, bởi vì nó không do người khác trao cho họ. 

Sự buông bỏ của cái Tôi và những mong cầu

"VÔ THƯỜNG"

Người tỉnh thức không phải là người không đi qua đau khổ, tránh được nghịch cảnh và sống cuộc sống quyền năng. Mà đó là người chấp nhận đầy đủ quá trình ấy trong một cái nhìn thấu suốt, ung dung tự tại để trân trọng mọi giá trị làm nên bản chất cuộc sống này. Nhờ tập trung vào các vấn đề và rút ra bài học mà cuộc sống đủ đầy hạnh phúc hơn. Một người sống tỉnh thức là một người hạnh phúc ngay cả trong nghịch cảnh hơn những người bình thường.

Rời khỏi cuộc tình mà cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, Kim lại một lần nữa không còn muốn yêu đương và chỉ chú tâm vào công việc. Thế nhưng, vũ trụ lại một lần nữa mang đến bài học cho Kim. Tình cảnh ngặt nghèo lại dẫn Kim tới mối nhân duyên với mối tình cuối cùng. Khi đó cơ sở 2 của Kim đang rất thịnh vượng lại vô cùng đông khách. Trùng hợp thay, hợp đồng thuê nhà ở cơ sở 1 đã hết hạn, người chủ cho thuê ngỏ ý muốn lấy lại nhà nên đã nói nếu Kim muốn tiếp tục thuê thì họ sẽ tăng giá thuê lên rất cao. Vì thế, Kim trả lại nhà cho họ và đóng cửa cơ sở 1, tập trung vào làm việc ở cơ sở 2. Và chuyện không may xảy đến, vài tháng sau đó, cơ sở 2 của Kim cháy rụi và Kim rơi vào khủng hoảng, chứng kiến sự VÔ THƯỜNG, Trong một phút chốc mình phá sản, mồ hôi nước mắt công sức 8 năm ròng rõ gầy dựng không còn nữa, mình phá sản! (Kim sẽ kể chi tiết về sự việc này ở phần tiếp theo). Vào ngày xảy ra vụ cháy, người bạn học chung lớp cũng là thanh mai trúc mã đã liên lạc với Kim. 

 

Để nói về anh thì Kim và anh là người bạn tốt của nhau từ nhỏ, tụi mình học chung lớp từ năm lớp 6, anh cũng là thiếu gia của một gia đình trâm anh thế phiệt nhưng vô cùng giản dị, kín đáo. Trong số những người để mắt tới Kim, tiến tới thể hiện tình cảm thì anh là người con trai duy nhất đứng nhìn mọi thứ từ xa. Lớn lên cũng vậy, anh vẫn luôn đứng bên và chứng kiến những mối tình đi qua cuộc đời Kim. Khi thẩm mỹ viện của Kim bị cháy là lúc anh mới đi du học trở về, Kim chỉ mới gặp lại anh trước đó vài tháng khi anh mời Kim đến dự lễ tân gia cùng khánh thành nhà máy của gia đình. Quay lại ngày xảy ra vụ cháy, anh đã ngay lập tức gọi Kim và đến thẳng thẩm mỹ viện ngay hôm sau, sau khi đọc được tin tức trên báo mạng. Là một thiếu gia, chưa bao giờ phải đụng chân đụng tay vào những việc nhỏ nhặt, nhưng hôm ấy anh lại liên tục ra vào khu vực bị cháy để dọn dẹp, tìm kiếm những đồ vật còn nguyên vẹn cho Kim. Đang trong tâm trạng thất thần, mệt mỏi và muốn buông bỏ tất cả nhưng Kim cũng không thể không chú ý và bị xúc động bởi bộ dáng chân tay, quần áo lấm lem tro bụi và luôn miệng an ủi Kim rằng mọi chuyện sẽ ổn. 

 

Sau vụ cháy, anh còn qua nhà Kim liên tục cả tuần với tư cách là một người bạn, để an ủi và đưa Kim đi chơi đây đó quanh thành phố cho khuây khỏa. Anh dẫn Kim đi xem phim, đi ăn những quán ăn lề đường mà Kim thích. Tuy nhiên, sự mệt mỏi và trống rỗng khi ấy làm Kim chẳng màng quan tâm đến ai hay điều gì, bao gồm cả anh. Nhưng anh vẫn vậy, luôn âm thầm làm mọi thứ cho Kim để mong tâm trạng Kim tốt hơn. Anh lặng lẳng chăm sóc, quan tâm và hết lòng yêu thương mà không mong đáp trả. Một thứ tình cảm ấm áp, trong sáng như trở về tuổi học trò, như vẫn là anh của những năm tháng trên ghế nhà trường đó.

 

Anh cũng là người đàn ông ở bên, tận tâm chăm sóc Kim mỗi khi Kim bị dị ứng, ốm bệnh. Vẫn là sự dịu dàng chu đáo ấy, ngay cả khi Kim không mang vẻ rạng rỡ xinh tươi, anh là người duy nhất chứng kiến những lúc Kim tiều tuỵ nhất, có giai đoạn mình bị dị ứng nặng đến biến dạng mặt anh vẫn ở bên chăm sóc và còn lo lắng nhiều hơn cả lúc bình thường. Nếu như những người đàn ông trước chinh phục Kim bằng vẻ sành điệu, tài giỏi hoặc sự thông minh – những thành công thực tế của họ thì anh lại là người sưởi ấm trái tim Kim bằng một tình yêu bền bỉ kiểu “mưa dầm thấm lâu”. Mối tình thanh mai trúc mã thuở học trò, không ngờ khắc cốt ghi tâm đến thế. Thời điểm đó Kim nghĩ rằng, có lẽ không có ai như anh ấy, đối xử với Kim tốt hơn cả với chính bản thân mình. Sự rung động cứ thế lớn dần lên, từ nỗi xúc động tới tình thương và chấp nhận lời tỏ tình của anh cho đến sự phát triển thành tình cảm to lớn và đậm sâu. 

 

Kim đã có những tháng ngày hạnh phúc, bình an. Hàng ngày tụi Kim chia sẻ với nhau đủ các chuyện vui buồn cùng những dự định tương lai. Đôi trẻ đưa nhau về ra mắt hai bên gia đình và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ hai phía. Ở thời điểm đó, hay thậm chí là cả bây giờ, nhiều người sẽ nghĩ Kim là một cô gái may mắn khi được gả vào một gia đình trâm anh thế phiệt. Tuy nhiên, với Kim đó lại là một sự hi sinh rất lớn. Vì gia đình anh là một gia đình rất phép tắc, nên ba mẹ anh cũng đã nói để Kim hiểu, nếu kết hôn với anh, Kim sẽ hoàn toàn chỉ ở nhà là một người nội trợ, quản lí nhà cửa chăm sóc gia đình, Kim cũng cảm nhận được gia đình anh không muốn Kim xuất đầu lộ diện trước bao người, vậy thì những hoài bão, những ước mơ của mình có lẽ cũng phải dừng lại, rẽ sang một hướng khác.

 

Với Kim, việc bước vào hào môn là một sự đắn đo và quyết định vô cùng khó khăn. Trước hết, nếu lấy nhau mà bản thân Kim chỉ quanh quẩn trong nhà, không thể đi đâu ra ngoài cùng anh, cũng có thể không biết anh đang ở đâu, làm gì, thì chẳng phải lại rơi vào nỗi lo như với mối tình cũ hay sao. Chưa kể Kim thì đã độc lập tự chủ kinh doanh từ nhỏ, cũng đã đạt cho mình những thành tựu cá nhân, lo được cho bản thân và gia đình, thêm với những mối tình đã trải qua, thì những điều kiện trước mắt của gia đình anh không phải là điều mà Kim tìm kiếm. Hơn thế nữa, Kim đã quen biết và chơi với anh từ tấm bé, nên trong mắt Kim, anh rất dung dị và bình thường như bao người con trai cùng tuổi khác. Có thể nhiều người sẽ nghĩ Kim “sướng mà không biết hưởng” hay đòi hỏi quá nhiều, vì anh có thể được coi là đúng chuẩn nam thần bước ra từ truyện ngôn tình, vừa có ngoại hình điển trai, xán lạn, lại vừa có gia thế hùng hậu. Nhưng rồi, đắn đo suy nghĩ đi lại nhiều lần, Kim cũng dần xuôi theo với quyết định kết hôn vì nghĩ rằng cái “chân đi” này, tính tình luôn thích làm việc này sẽ sửa được thôi nếu vào gia đình anh, vì quá là khó để tìm được một người chung thủy và luôn kiên nhẫn, chấp nhận mọi mặt của bản thân mình như anh. Kim chấp nhận đánh đổi sự tự do để thành gia lập thất với người đàn ông mà mình cho là an toàn để ở bên cho cả phần đời còn lại. Và thế là một đám cưới đã được lên kế hoạch thật gần. Một cô gái luôn khao khát tự do và mong mỏi tự thân tự lập tạo dựng thành công, làm nên một điều gì đó lơn lao để lại ý nghĩa cho cuộc đời như Kim cũng đã có lúc nghĩ đến việc lùi lại chăm sóc cho ngôi nhà và những đứa trẻ, hi sinh vì hạnh phúc gia đình.

 

Nhưng, như một định mệnh. Chuyện đau lòng lại diễn ra…

 

“Anh ấy đang hẹn gặp em đi khách sạn chị ạ, nếu không tin tối nay vào lúc 11h chị hãy đến …club, anh ấy sẽ đến đón em…”. Dòng tin nhắn ngắn ngủi gửi đến như điện xẹt qua người Kim. Mỗi tối mình và anh sẽ trò chuyện Facetime đến tầm 10h30 mình sẽ ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ, có lẽ vì thói quen này mà cuộc hẹn mới diễn ra giờ này? Trực giác làm mình cảm thấy không yên nên mình lái xe tới địa chỉ được ghi lại, trời ơi quả thực mình đã thấy chiếc taxi chở hai con người – người đàn ông Kim rất mực tin cậy, anh đang cùng với người cũ đi đến điểm hẹn tại khách sạn…

 

Kim đã lái xe vượt lên trên chặn đầu xe, bình tĩnh mời anh ra nói chuyện: “Anh đừng giải thích gì cả, em tận mắt thấy, chuyện rõ quá rồi. Anh là người biết hết những tổn thương trong quá khứ của em, anh biết chuyện duy nhất em không bao giờ tha thứ là chuyện phản bội….Kể từ hôm nay chúng ta không là gì của nhau.” 

 

Anh gần như bị kích động, làm đủ cách để giải thích và níu giữ, hầu như ngày nào cũng đứng trước cửa nhà mình. Nhưng khi bạn yêu một cách sâu đậm thật sự và dốc trọn niềm tin bạn sẽ không thể chấp nhận được sự thật, khi bạn càng kì vọng lớn bao nhiêu sự thất vọng càng to bấy nhiêu. Mình đã tuyệt vọng, mình nghĩ trên đời này, người có thể đối xử tốt với mình hơn cả bản thân, người có thể chờ mình ngần ấy năm, người có thể chấp nhận mọi thứ về mình, người có thể đối xử với mình tương kính như tân dù yêu nhau 3 năm vẫn như ngày đầu, luôn kề cận mình như hình với bóng… Vậy mà vẫn có thể làm ra hành động như thế? Giai đoạn này mình sụp đổ hoàn toàn, đến mức vì sợ đối mặt với anh, thời gian sau đó mình đã xin phép ba mẹ lên Sài Gòn ở cùng chị mình nửa năm. Chuyện này cũng làm ba mẹ mình rất đau lòng, vì lo cho mình nhưng cũng vì họ rất quý anh, vì anh hiền và luôn trân trọng mình, đối tốt với mình hơn tất cả trong mắt ba mẹ, đâu đó họ vẫn an tâm về một người đàn ông như anh. 

 

Người con gái mạnh mẽ can trường là Kim khi đó đã bước đi sau mối tình hơn 3 năm và cũng là tình bạn hơn 20 năm dứt khoát như thế đấy các bạn, nhưng không phải là Kim không biết đau. Đến 2 năm sau, Kim vẫn khóc thầm trong nước mắt. Và dù anh tìm mọi cách để xin cơ hội tha thứ, tìm đến nhà rất nhiều lần để xin lỗi và thuyết phục ba mẹ Kim, nhưng Kim vẫn giữ nguyên ý định. Bạn có hình dung ra cảnh một người trên phòng thổn thức trong tim với nước mắt giàn giụa, còn một người mỏi mòn chờ đợi một cơ hội ngay phía dưới cửa nhà. Khoảng cách địa lý thật gần, nhưng khoảng cách trong tim xa vời vợi. Trái tim vỡ vụn chỉ vì đã tin yêu quá nhiều. 

 

Kết thúc mối tình này, Kim cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, vốn dĩ với bản tính truyền thống khuôn khổ, khó chấp nhận một người từ cách nuôi dạy từ mẹ, mỗi lần để chấp nhận một ai đó bước vào cuộc sống của mình, mình đều cần rất nhiều thời gian, và điều này cũng thử thách được đối phương, mình nghĩ vậy, nhưng sau tất cả, mọi thứ vẫn diễn ra như thế. Giai đoạn này mình nhận ra rằng dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng đều thật đáng thương. Trải qua năm mối tình và những sự phản bội, Kim không trách người đàn ông hay cả những người phụ nữ. 

 

Với đàn ông ở xã hội hiện đại, họ phải sống trong quá nhiều áp lực, trách nhiệm và cả sự cám dỗ. Áp lực độc lập, tự chủ kinh tế, làm trụ cột cho gia đình, trách nhiệm với bản thân và với cả ngôi nhà, gia đình của mình. Chưa kể, càng những người đàn ông có điều kiện thì lại càng có cơ hội tiếp cận với nhiều người phụ nữ ở nhiều tầng lớp khác nhau, muôn màu muôn sắc. Những người phụ nữ đó lại luôn đến với họ vì những giá trị bên ngoài, những vật chất họ có mà ít khi nào vì tình cảm chân thật. Mà trùng hợp thay, bản năng và ham muốn thỏa mãn thể xác của những người đàn ông lại vô cùng lớn, có khi lấn át cả con người và tâm trí họ, nên để làm chủ bản năng đó với đàn ông là vô cùng khó. Thế nên xã hội mới dễ xảy ra vấn nạn đàn ông có vợ rồi ngoại tình, hay những mối tình một đêm. Bởi vậy nên đàn ông tu thân cũng khó như phụ nữ tu tâm vậy. Người ta có câu: “Đàn ông ngoại tình vì tình dục, phụ nữ ngoại tình vì tình cảm” không phải là không có lý do. Kim thấy đa phần những cô gái hay cả những người phụ nữ chúng ta trong xã hội ngày nay rất khó khăn trong việc tìm được giá trị bản thân và trân trọng bản thân mình. Nhiều người sẵn sàng vì lòng tham, vì những tham vọng mà đánh đổi bản thân mình, giao mình cho những người đàn ông để đổi lại sự sung túc về vật chất. Chưa kể, nhiều cô gái còn vướng phải những mối tình tay ba, dính vào những mối quan hệ bất chính để rồi mãi dây dưa không thoát ra được. Có thể những cô gái đó đạt được thỏa mãn và hạnh phúc nhất thời, nhưng rồi gieo nhân thì ắt phải gặt quả, những cô gái ấy lại gặp phải sự trả giá về sau, có khi là đến cả kiếp sau. Nói vậy để thấy, xã hội ngày nay cho ta sự tự do rất lớn và cũng vì thế mà con người dần đánh mất đi nhiều những giá trị truyền thống tốt đẹp từ xa xưa để lại. Kim không chỉ nói trong phạm vi đất nước Việt Nam hay phương Đông, mà ở cả phương Tây cũng vậy. Ai cũng phải đối mặt với những khó khăn, cám dỗ, ai cũng phải đối mặt với những khổ đau, vật vã do mình tự tạo. 

 

Từ sau chuyện đó, Kim cũng  mới hiểu ra sâu sắc, rằng không có gì gọi là “bến đỗ an toàn” nếu trong tâm ta không cảm thấy an toàn, bình yên. Vì thế nên Kim lúc này đã thật sự lắng lại, đóng cửa và cho mình khoảng thời gian để quay vào bên trong, nhìn lại và chữa lành những tổn thương sâu thẳm mà trước nay mình chỉ đi qua nó mà chưa từng đối diện với nó.

 

Những câu chuyện tình cảm đã qua thực sự chưa phải là tình yêu đích thực. Chưa phải là tình yêu trọn vẹn và đủ đầy. Chúng mình mới chỉ bước vào những thứ na ná như tình yêu, kiếm tìm ở đối phương điều mà mình khao khát. Và để có được thứ mình muốn, chúng mình cũng sẵn sàng trở thành thứ mà người kia kì vọng. Nhưng mọi cố gắng trở thành người khác với chính mình đều chỉ có thể tồn tại trong khoảng thời gian ngắn. Sau đó, cả hai người đang yêu sẽ trở lại yêu như chính con người mình, nên sẽ đều thấy ở đối phương những điểm bất như ý. Lúc này, nếu trong tình yêu có thêm sự chấp nhận, thấu hiểu và thương sâu thì các cặp đôi mới đến được giai đoạn gắn kết – gọi là có duyên có phận.

 

Vậy thì, khi mà mình yêu thương bản thân trọn vẹn đủ đầy, kết thúc hành động kiếm “mong cầu” khỏa lấp từ bên ngoài thì khi đó mình chấp dứt được vòng lặp luẩn quẩn để tỉnh thức đón chờ hạnh phúc đích thực đến với mình! Thêm nữa, mình nhận ra khi có bất kì nỗi sợ, nỗi ám ảnh nào, nó là điều mà bạn suy nghĩ đến nhiều nhất, mà luật hấp dẫn của vũ trụ sẽ luôn hút đến những gì bạn nghĩ, để bạn học những bài học từ những tổn thương chưa được lành lặn.

 

Bạn thấy đó, khi ta yêu mù quáng, yêu vị kỉ mà thiếu đi sự tỉnh thức thì ta rất dễ vướng vào lưới khổ đau. Mọi mối quan hệ đi qua đều cho ta bài học. 

 

Không phải vì ta toàn diện, đẹp đẽ, tài giỏi, hi sinh mà ta sẽ có hạnh phúc trong tình yêu. Ta cũng không hạnh phúc khi cố gắng trở nên hoàn hảo hoặc làm hài lòng người khác để có được tình cảm. Ta chỉ có thể thăng hoa nội tâm thực sự khi yêu trong tỉnh thức, chấp nhận mọi chuyện đến và đi như một điều giản dị tự nhiên trong cuộc sống. Mình rất tâm đắc bốn quy tắc tâm linh của người Ấn Độ:

 

“1. Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp

 

2. Bất cứ điều gì xảy ra thì đó chính là điều nên xảy ra

 

3. Trong mỗi khoảnh khắc mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm

 

4. Những gì đã qua hãy cho qua“

 

Ở quy tắc thứ 4 ý nói khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Tất cả đều cho ta bài học mà, vì thế hãy trân trọng mọi trải nghiệm trong cuộc sống dù đó là điều tốt hay điều xấu. Và để làm phong phú hơn cho cuôcj hành trình, tốt hơn hết chúng ta cần buông bỏ thật sự ở trong tâm, nhận ra bài học đằng sau trải nghiệm ấy, để không mãi học lại bài học trong một vòng lặp.

 

Người tỉnh thức không phải là người không đi qua đau khổ, tránh được nghịch cảnh và sống cuộc sống quyền năng. Mà đó là người chấp nhận đầy đủ quá trình ấy trong một cái nhìn thấu suốt, ung dung tự tại để trân trọng mọi giá trị làm nên bản chất cuộc sống này. Nhờ tập trung vào các vấn đề và rút ra bài học mà cuộc sống đủ đầy hạnh phúc hơn. Một người sống tỉnh thức là một người hạnh phúc ngay cả trong nghịch cảnh hơn những người bình thường.

Sự buông bỏ của cái Tôi và những mong cầu

CHẶNG 3

HÀNH TRÌNH TỰ CHỮA LÀNH ĐẾN CON ĐƯỜNG TRUYỀN CẢM HỨNG

Thực ra, nghịch cảnh thật sự là một món quà! Những khó khăn gian khổ đã trải qua, một ngày nào đó sẽ khiến bạn mỉm cười, không phải vì những gian khổ kia chưa từng tồn tại hay nó đã vơi bớt đi, mà là bạn đã có đủ dũng khí để đối mặt. Những chuyện đã xảy ra kết quả sẽ không thay đổi, mà thay đổi chính là cái tâm của mình.

Con đường hoàn thành ước mơ không phải ngày một ngày hai kể từ khi bạn phát hiện ra tiềm năng và tố chất. Đó là một hành trình liên tục thử sai, hoàn thiện, rèn tâm, vượt qua đủ các khả năng có thể, cay đắng ngọt bùi đều nếm trải, học từ 1001 cái sai để thành cái đúng, không có rút gọn, không có thành công mau lẹ mà vững bền. Từ những nét vẽ đầu tiên tới những nét vẽ hoàn thiện của bức tranh ước mơ là sự nối tiếp, hoàn thiện đam mê trước mọi sự biến thiên…

Giá trị của nghịch cảnh là bài học dạy con người biết buông bỏ nhưng không từ bỏ!

 

Sự khác biệt duy nhất giữa buông bỏ và từ bỏ là mình đặt mọi thứ xuống một cách chủ động hay bị động. Buông bỏ là mình chủ động chọn bỏ lại những thứ không cần thiết để tập trung tốt cho hành trình, còn từ bỏ là mình bỏ cuộc, bỏ lại tất cả vì quá mệt mỏi, kiệt quệ. 

Càng ở trong nghịch cảnh, kiệt quệ, mình càng dễ lạc đường

Hôm nay làm ca cho một chủ thể rất trẻ, em mới ngoài 20. Mong muốn lớn nhất của em là kiếm được tiền, thật nhiều tiền! Em muốn giàu có để không ai khinh thường mình. Kim hiểu rằng mong muốn đó xuất phát từ một ẩn ức thiếu thốn trong quá khứ. Và khi ta còn trẻ, ta dễ mang trái tim nhiệt huyết cùng mọi sức vóc mình có được để chinh phục cuộc sống này, ta thường không nghĩ tới cái giá của mọi việc cho đến khi ta trải qua.

Nhiệt huyết và lựa chọn của em làm Kim nhớ tới mình của 10 năm trước đây: cũng mang đầy khát vọng thành công, vắt kiệt bản thân với một niềm tin vô cùng chắc chắn: “Mình sẽ làm được, mình sẽ thành công!”. Tuổi 20 của Kim là những ngày liên tục làm việc khoảng 14-16h/1 ngày, quay cuồng với đủ các công việc để đảm bảo vận hành cho một Spa. Bạn trẻ nào nghĩ khởi nghiệp là dễ thì nên xem lại, vì tự làm tự lo, mình là ông chủ nhưng mình cũng làm tất cả để tiết kiệm chi phí, vận hành doanh nghiệp non trẻ của mình. Mình có thể là lễ tân, có thể thay nhân viên, đôi khi mình nấu ăn cho tất cả, hoặc để tiết kiệm, mình cũng là người đi ngoại giao giới thiệu về Spa, đi kết nối với các cơ sở cung cấp mĩ phẩm…, mình quản trị và vận hành các qui trình…rất nhiều công việc không tên mà ngoài mình ra, sẽ không có ai làm…Mỗi ngày của Kim bắt đầu từ 5h30 sáng tới Spa để cùng mọi người sắp xếp, chăm chút chuẩn bị cho ngày mới rồi tất bật tận 11 – 12h00 khuya mới về. Nghĩ lại thời điểm đó, Kim cũng không hiểu mình lấy đâu ra sức lực để làm việc trong guồng quay ấy đến vài năm trời. Có lẽ tính hiếu thắng và khao khát muốn thoát khỏi cảm giác là “chú cừu đen trong dòng họ” đã thôi thúc Kim bằng mọi giá phải đạt thành công. Kim đã đánh đổi tất cả uy tín của ba mẹ, tiền vốn vay bằng sự đảm bảo cá nhân, liều lĩnh đi ngược lại truyền thống của cả dòng họ. Ba mẹ dành cả đời cho Kim rồi, nếu không thành công sớm, Kim sợ rằng sẽ không kịp báo hiếu để ba mẹ yên lòng.

Mục đích chung của mọi người là tiền tài, danh vọng, mối quan hệ…nhưng ở đỉnh cao vinh quang Kim nhận ra đó không phải mục đích chính cuộc đời, vì đó không phải là những thứ bạn mang theo được cuối đời. Tiền tài, danh vọng…những thành công bề nổi chỉ nên là phương tiện và nó sẽ là hệ quả tất yếu của những gì bạn cho đi trong cuộc đời chứ nó tuyệt đối không phải là đích đến. 

Kim đã chứng kiến nhiều bạn trẻ lao lực trong công việc, những con người bằng mọi giá phải thành công và cũng có những người đã muốn tự tử khi thất bại. Mỗi tháng, chúng ta có hàng chục nghìn doanh nghiệp đăng kí kinh doanh, và cũng có chừng ấy doanh nghiệp phải giải thể. Đó là những thăng trầm tất yếu trong cuộc sống này, là những vận trình mà ai trong số chúng ta cũng từng phải trải quả: thành công hay thất bại. Vấn đề không chỉ nằm ở tài năng cá nhân. Và những thành công sớm rực rỡ thường tiềm ẩn nguy cơ rất cao, phần nhiều đến từ sự chủ quan “ngủ quên trên chiến thắng” của những người trẻ nếm trải hào quang ngọt ngào của thành công. Những người trẻ thành công – rồi thất bại – hoặc trắng tay, đó là chuyện rất bình thường. Điều cốt yếu là bạn sẽ tiếp tục hay dừng lại, có học được bài học để sống một cách chất lượng hơn hay không? 

Đây là bài học mình đã học được qua một lần trắng tay khi đang ở thành công cao nhất!

Như các bạn cũng biết, mình có được thành công rất sớm với Spa. Ở tuổi 20, mình đã làm chủ 1 spa đẳng cấp ở Cần Thơ,và đến 2015 mình khai trương cơ sở 2 tại Phường Cái Khế, quận Ninh Kiều, Cần Thơ như một cột mốc cho sự phát triển của mình.

Mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Nếu đúng như tính toán thì mình sẽ mở rộng hệ thống vươn tới Sài Gòn. Thành công, tiền bạc, công việc yêu thích, gia đình tin tưởng, mọi thứ thuận lợi, dễ dàng hơn… nhưng mình luôn có một nỗi trống trải, cô đơn xen lẫn trong guồng quay làm việc điên cuồng, vắt kiệt sức lực bản thân. 

Tại sao lại như vậy nhỉ? Mình từng muốn nhất là thành công với mô hình kinh doanh này để ba mẹ tự hào về bản thân mình vậy mà khi đạt được mục tiêu rồi, vì đâu mà lòng mình lại thờ ơ đến thế?

Khi ta có tham vọng thì ta phải  đánh đổi sức lực, thời gian và cả thú vui của bản thân.Thế rồi khi mệt mỏi, xuống tinh thần thì ta lại lao ra tìm kiếm những thú vui bên ngoài khỏa lấp đi. Sau khi thành công rồi thì vẫn phải chạy theo guồng áp lực để mình thành công hơn, chạy theo cuộc đua vật chất….mục tiêu mình đề ra càng lúc càng đi quá xa. Ban đầu mục tiêu đơn thuần là đem lại sự yên tâm và niềm vui cho ba mẹ, dần dà áp lực vật chất lớn dần kéo theo lối sống đua đòi sắm sửa, tiêu pha, tham gia chơi bời như một phần thưởng bù đắp lại…

Thế mà mình vẫn không thấy đủ đầy ngay khi có cả địa vị được tôn trọng, tiền bạc và sự thừa nhận của gia đình, xã hội về hình ảnh một đứa con gái giỏi giang, thành đạt làm ba mẹ tự hào. Nhưng mình cũng quá bận rộn để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Câu chuyện của chị D, những trăn trở về các cảnh đời và mong muốn chữa lành cho cuộc đời này dần chìm vào lãng quên. Cho đến một ngày…mà mãi sau mình không quên được…

Đó là ngày 25/2/2017, khi mình và đội ngũ nhân viên ở Venus Spa cơ sở 2 ra ngoài ăn tối sau một ngày dài mệt mỏi thì khi trở về, chúng mình phát hiện Spa đang bốc cháy. Đám cháy bùng lên nhanh chóng và dữ dội với trang thiết bị bằng nhựa, vải, và nhiều đồ gỗ, lửa ăn lan từ tầng trệt lên các tầng trên. Đến bây giờ, sự kiện này vẫn còn được lưu lại trên các trang báo điện tử và là một đám cháy rất lớn.

Lúc ấy mình đã thấy thế nào? Mình chết lặng nhìn đứa con tinh thần đang bị hủy hoại ngay trước mắt trong ngọn lửa hung tàn. Biết bao nhiêu cố gắng, toan tính, gồng gánh, tâm huyết, sức lực và cả nguồn sống của các em nhân viên – trên vai ai cũng oằn gánh gia đình…tất cả bị thiêu ra tro chỉ trong một đêm. Xung quanh, các em nhân viên òa khóc, hoảng loạn…nhưng mình lại định tâm. Ít nhất không có thương vong, ít nhất mình không phải chứng kiến cái chết làm khổ người ta lần nữa…Mình thở ra một hơi thở dài, vừa nặng nề, vừa như trút bỏ gánh nặng. 

Trước đó mình làm ra rất nhiều tiền nhưng áp lực mà không hạnh phúc mà mình không nhận ra. Và cuối cùng đám –cháy- xảy- ra – như một bài học định mệnh để mình nhìn lại cả quá trình: của cải, danh vọng, thành công tưởng như đem lại hạnh phúc hiện tiền thực ra mong manh quá đỗi. Mình xây tất cả trong nhiều năm, nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong vài giây. Nếu gắn hạnh phúc với vật chất, hẳn là mình sẽ đau khổ đến tột cùng.

Lúc này mình thấy: con người, sự sống mới là quan trọng nhất. Mình nhìn lại những đứa em nhân viên, lập cập ôm lấy từng đứa một. Thật may là không ai thiệt mạng. Nếu có ai bỏ mạng trong đám cháy này chắc nỗi đau khổ sẽ đeo gông trên cổ mình suốt đời…

Chính khoảnh khắc này, mình nhận ra mọi thứ đến và đi RẤT VÔ THƯỜNG. Cả những thứ có vẻ vững chắc, làm trong một quá trình nền tảng nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong bất kì 1 giây. Vậy thì, hạnh phúc không phải cuối con đường mà là trong hiện tại. Và hạnh phúc đến từ sự nhẹ nhõm khi ta biết buông bỏ những thứ không cần thiết, tập trung vào những điều thực sự quan trọng.

Buông bỏ khác với từ bỏ. Buông bỏ là khi mình đặt mọi thứ xuống khi nó vẫn đang trong vận trình, mình làm chủ hành trình, chọn mang theo mình hành lý gì, chặng đường gì.Từ bỏ là khi mình bối rối, lạc đường, mỏi mệt, kiệt quệ và không thể tiếp tục. Khi từ bỏ dễ lạc đường. Bạn hiểu cảm giác khi bơi: một người bơi chủ động sẽ chọn đích mình đến, phân bố sức lực, kết hợp chuyển động và hơi thở hợp lý nên họ đối diện với áp lực nước, xuôi theo dòng chảy rất bình tâm vững vàng. Lúc này khó khăn là thử thách và trí tuệ tập trung giải quyết vấn đề chứ không rối trí nặng tâm. Mình không thấy sợ hãi. Còn khi bơi trong trạng thái đuối sức, không làm chủ cơ thể thì nước cuốn mình đi theo dòng – dòng đời xô đẩy. Khi ấy, hành trình trở nên bất an với nhiều nỗi sợ và áp lực vô hình.

Nghĩ được vậy, mình ổn định tinh thần lại rất nhanh. Trái tim mình ngập tràn tình thương trước nỗi buồn của mọi người nên mình chẳng còn thấy đau khổ vì mất mát tài sản riêng nữa. Ai cũng bảo “một mặt người bằng mười mặt của” nhưng thực tế là người ta sẵn sàng hi sinh sức khỏe, tuổi xuân và đánh đổi nhiều thứ quý giá đổi lấy của cải hiện tiền. Nhưng khi biến cố xảy đến thì họ thành mất trắng: mất cả sức khỏe, của cải, niềm tin…đây là lúc dễ đi vào bế tắc.

Và mình chợt nhớ đến những câu chuyện tâm sự của rất nhiều phụ nữ đến Spa mình làm. Ai cũng có nhiều vấn đề lo toan, trăn trở, áp lực và nỗi khổ khác nhau. Có tiền thật, nhưng chẳng có ai là hoàn toàn sung sướng. Ngoài nỗi tiếc nuối tuổi xuân, họ còn trăn trở với vòng luẩn quẩn kiếm tìm hạnh phúc.

Đâu là hạnh phúc? Làm thế nào để cân bằng? Làm sao để duy trì kết nối với nội tâm của mình, biết rõ mình thực sự muốn gì để có thể đi con đường dài hơn ngoài kia mà không phải hối tiếc khi nhìn lại? Rõ ràng, mình cần định hướng lại cách sống khác so với trước kia…

Cám ơn biến cố đã đến, dạy cho mình BÀI HỌC VỀ SỰ VÔ THƯỜNG

0916.84.8888
  • Phone
  • Zalo
  • Messenger