Con đường hoàn thành ước mơ không phải ngày một ngày hai kể từ khi bạn phát hiện ra tiềm năng và tố chất. Đó là một hành trình liên tục thử sai, hoàn thiện, rèn tâm, vượt qua đủ các khả năng có thể, cay đắng ngọt bùi đều nếm trải, học từ 1001 cái sai để thành cái đúng, không có rút gọn, không có thành công mau lẹ mà vững bền. Từ những nét vẽ đầu tiên tới những nét vẽ hoàn thiện của bức tranh ước mơ là sự nối tiếp, hoàn thiện đam mê trước mọi sự biến thiên…
Giá trị của nghịch cảnh là bài học dạy con người biết buông bỏ nhưng không từ bỏ!
Sự khác biệt duy nhất giữa buông bỏ và từ bỏ là mình đặt mọi thứ xuống một cách chủ động hay bị động. Buông bỏ là mình chủ động chọn bỏ lại những thứ không cần thiết để tập trung tốt cho hành trình, còn từ bỏ là mình bỏ cuộc, bỏ lại tất cả vì quá mệt mỏi, kiệt quệ.
Càng ở trong nghịch cảnh, kiệt quệ, mình càng dễ lạc đường
Hôm nay làm ca cho một chủ thể rất trẻ, em mới ngoài 20. Mong muốn lớn nhất của em là kiếm được tiền, thật nhiều tiền! Em muốn giàu có để không ai khinh thường mình. Kim hiểu rằng mong muốn đó xuất phát từ một ẩn ức thiếu thốn trong quá khứ. Và khi ta còn trẻ, ta dễ mang trái tim nhiệt huyết cùng mọi sức vóc mình có được để chinh phục cuộc sống này, ta thường không nghĩ tới cái giá của mọi việc cho đến khi ta trải qua.
Nhiệt huyết và lựa chọn của em làm Kim nhớ tới mình của 10 năm trước đây: cũng mang đầy khát vọng thành công, vắt kiệt bản thân với một niềm tin vô cùng chắc chắn: “Mình sẽ làm được, mình sẽ thành công!”. Tuổi 20 của Kim là những ngày liên tục làm việc khoảng 14-16h/1 ngày, quay cuồng với đủ các công việc để đảm bảo vận hành cho một Spa. Bạn trẻ nào nghĩ khởi nghiệp là dễ thì nên xem lại, vì tự làm tự lo, mình là ông chủ nhưng mình cũng làm tất cả để tiết kiệm chi phí, vận hành doanh nghiệp non trẻ của mình. Mình có thể là lễ tân, có thể thay nhân viên, đôi khi mình nấu ăn cho tất cả, hoặc để tiết kiệm, mình cũng là người đi ngoại giao giới thiệu về Spa, đi kết nối với các cơ sở cung cấp mĩ phẩm…, mình quản trị và vận hành các qui trình…rất nhiều công việc không tên mà ngoài mình ra, sẽ không có ai làm…Mỗi ngày của Kim bắt đầu từ 5h30 sáng tới Spa để cùng mọi người sắp xếp, chăm chút chuẩn bị cho ngày mới rồi tất bật tận 11 – 12h00 khuya mới về. Nghĩ lại thời điểm đó, Kim cũng không hiểu mình lấy đâu ra sức lực để làm việc trong guồng quay ấy đến vài năm trời. Có lẽ tính hiếu thắng và khao khát muốn thoát khỏi cảm giác là “chú cừu đen trong dòng họ” đã thôi thúc Kim bằng mọi giá phải đạt thành công. Kim đã đánh đổi tất cả uy tín của ba mẹ, tiền vốn vay bằng sự đảm bảo cá nhân, liều lĩnh đi ngược lại truyền thống của cả dòng họ. Ba mẹ dành cả đời cho Kim rồi, nếu không thành công sớm, Kim sợ rằng sẽ không kịp báo hiếu để ba mẹ yên lòng.
Mục đích chung của mọi người là tiền tài, danh vọng, mối quan hệ…nhưng ở đỉnh cao vinh quang Kim nhận ra đó không phải mục đích chính cuộc đời, vì đó không phải là những thứ bạn mang theo được cuối đời. Tiền tài, danh vọng…những thành công bề nổi chỉ nên là phương tiện và nó sẽ là hệ quả tất yếu của những gì bạn cho đi trong cuộc đời chứ nó tuyệt đối không phải là đích đến.
Kim đã chứng kiến nhiều bạn trẻ lao lực trong công việc, những con người bằng mọi giá phải thành công và cũng có những người đã muốn tự tử khi thất bại. Mỗi tháng, chúng ta có hàng chục nghìn doanh nghiệp đăng kí kinh doanh, và cũng có chừng ấy doanh nghiệp phải giải thể. Đó là những thăng trầm tất yếu trong cuộc sống này, là những vận trình mà ai trong số chúng ta cũng từng phải trải quả: thành công hay thất bại. Vấn đề không chỉ nằm ở tài năng cá nhân. Và những thành công sớm rực rỡ thường tiềm ẩn nguy cơ rất cao, phần nhiều đến từ sự chủ quan “ngủ quên trên chiến thắng” của những người trẻ nếm trải hào quang ngọt ngào của thành công. Những người trẻ thành công – rồi thất bại – hoặc trắng tay, đó là chuyện rất bình thường. Điều cốt yếu là bạn sẽ tiếp tục hay dừng lại, có học được bài học để sống một cách chất lượng hơn hay không?
Đây là bài học mình đã học được qua một lần trắng tay khi đang ở thành công cao nhất!
Như các bạn cũng biết, mình có được thành công rất sớm với Spa. Ở tuổi 20, mình đã làm chủ 1 spa đẳng cấp ở Cần Thơ,và đến 2015 mình khai trương cơ sở 2 tại Phường Cái Khế, quận Ninh Kiều, Cần Thơ như một cột mốc cho sự phát triển của mình.
Mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Nếu đúng như tính toán thì mình sẽ mở rộng hệ thống vươn tới Sài Gòn. Thành công, tiền bạc, công việc yêu thích, gia đình tin tưởng, mọi thứ thuận lợi, dễ dàng hơn… nhưng mình luôn có một nỗi trống trải, cô đơn xen lẫn trong guồng quay làm việc điên cuồng, vắt kiệt sức lực bản thân.
Tại sao lại như vậy nhỉ? Mình từng muốn nhất là thành công với mô hình kinh doanh này để ba mẹ tự hào về bản thân mình vậy mà khi đạt được mục tiêu rồi, vì đâu mà lòng mình lại thờ ơ đến thế?
Khi ta có tham vọng thì ta phải đánh đổi sức lực, thời gian và cả thú vui của bản thân.Thế rồi khi mệt mỏi, xuống tinh thần thì ta lại lao ra tìm kiếm những thú vui bên ngoài khỏa lấp đi. Sau khi thành công rồi thì vẫn phải chạy theo guồng áp lực để mình thành công hơn, chạy theo cuộc đua vật chất….mục tiêu mình đề ra càng lúc càng đi quá xa. Ban đầu mục tiêu đơn thuần là đem lại sự yên tâm và niềm vui cho ba mẹ, dần dà áp lực vật chất lớn dần kéo theo lối sống đua đòi sắm sửa, tiêu pha, tham gia chơi bời như một phần thưởng bù đắp lại…
Thế mà mình vẫn không thấy đủ đầy ngay khi có cả địa vị được tôn trọng, tiền bạc và sự thừa nhận của gia đình, xã hội về hình ảnh một đứa con gái giỏi giang, thành đạt làm ba mẹ tự hào. Nhưng mình cũng quá bận rộn để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Câu chuyện của chị D, những trăn trở về các cảnh đời và mong muốn chữa lành cho cuộc đời này dần chìm vào lãng quên. Cho đến một ngày…mà mãi sau mình không quên được…
Đó là ngày 25/2/2017, khi mình và đội ngũ nhân viên ở Venus Spa cơ sở 2 ra ngoài ăn tối sau một ngày dài mệt mỏi thì khi trở về, chúng mình phát hiện Spa đang bốc cháy. Đám cháy bùng lên nhanh chóng và dữ dội với trang thiết bị bằng nhựa, vải, và nhiều đồ gỗ, lửa ăn lan từ tầng trệt lên các tầng trên. Đến bây giờ, sự kiện này vẫn còn được lưu lại trên các trang báo điện tử và là một đám cháy rất lớn.
Lúc ấy mình đã thấy thế nào? Mình chết lặng nhìn đứa con tinh thần đang bị hủy hoại ngay trước mắt trong ngọn lửa hung tàn. Biết bao nhiêu cố gắng, toan tính, gồng gánh, tâm huyết, sức lực và cả nguồn sống của các em nhân viên – trên vai ai cũng oằn gánh gia đình…tất cả bị thiêu ra tro chỉ trong một đêm. Xung quanh, các em nhân viên òa khóc, hoảng loạn…nhưng mình lại định tâm. Ít nhất không có thương vong, ít nhất mình không phải chứng kiến cái chết làm khổ người ta lần nữa…Mình thở ra một hơi thở dài, vừa nặng nề, vừa như trút bỏ gánh nặng.
Trước đó mình làm ra rất nhiều tiền nhưng áp lực mà không hạnh phúc mà mình không nhận ra. Và cuối cùng đám –cháy- xảy- ra – như một bài học định mệnh để mình nhìn lại cả quá trình: của cải, danh vọng, thành công tưởng như đem lại hạnh phúc hiện tiền thực ra mong manh quá đỗi. Mình xây tất cả trong nhiều năm, nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong vài giây. Nếu gắn hạnh phúc với vật chất, hẳn là mình sẽ đau khổ đến tột cùng.
Lúc này mình thấy: con người, sự sống mới là quan trọng nhất. Mình nhìn lại những đứa em nhân viên, lập cập ôm lấy từng đứa một. Thật may là không ai thiệt mạng. Nếu có ai bỏ mạng trong đám cháy này chắc nỗi đau khổ sẽ đeo gông trên cổ mình suốt đời…
Chính khoảnh khắc này, mình nhận ra mọi thứ đến và đi RẤT VÔ THƯỜNG. Cả những thứ có vẻ vững chắc, làm trong một quá trình nền tảng nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong bất kì 1 giây. Vậy thì, hạnh phúc không phải cuối con đường mà là trong hiện tại. Và hạnh phúc đến từ sự nhẹ nhõm khi ta biết buông bỏ những thứ không cần thiết, tập trung vào những điều thực sự quan trọng.
Buông bỏ khác với từ bỏ. Buông bỏ là khi mình đặt mọi thứ xuống khi nó vẫn đang trong vận trình, mình làm chủ hành trình, chọn mang theo mình hành lý gì, chặng đường gì.Từ bỏ là khi mình bối rối, lạc đường, mỏi mệt, kiệt quệ và không thể tiếp tục. Khi từ bỏ dễ lạc đường. Bạn hiểu cảm giác khi bơi: một người bơi chủ động sẽ chọn đích mình đến, phân bố sức lực, kết hợp chuyển động và hơi thở hợp lý nên họ đối diện với áp lực nước, xuôi theo dòng chảy rất bình tâm vững vàng. Lúc này khó khăn là thử thách và trí tuệ tập trung giải quyết vấn đề chứ không rối trí nặng tâm. Mình không thấy sợ hãi. Còn khi bơi trong trạng thái đuối sức, không làm chủ cơ thể thì nước cuốn mình đi theo dòng – dòng đời xô đẩy. Khi ấy, hành trình trở nên bất an với nhiều nỗi sợ và áp lực vô hình.
Nghĩ được vậy, mình ổn định tinh thần lại rất nhanh. Trái tim mình ngập tràn tình thương trước nỗi buồn của mọi người nên mình chẳng còn thấy đau khổ vì mất mát tài sản riêng nữa. Ai cũng bảo “một mặt người bằng mười mặt của” nhưng thực tế là người ta sẵn sàng hi sinh sức khỏe, tuổi xuân và đánh đổi nhiều thứ quý giá đổi lấy của cải hiện tiền. Nhưng khi biến cố xảy đến thì họ thành mất trắng: mất cả sức khỏe, của cải, niềm tin…đây là lúc dễ đi vào bế tắc.
Và mình chợt nhớ đến những câu chuyện tâm sự của rất nhiều phụ nữ đến Spa mình làm. Ai cũng có nhiều vấn đề lo toan, trăn trở, áp lực và nỗi khổ khác nhau. Có tiền thật, nhưng chẳng có ai là hoàn toàn sung sướng. Ngoài nỗi tiếc nuối tuổi xuân, họ còn trăn trở với vòng luẩn quẩn kiếm tìm hạnh phúc.
Đâu là hạnh phúc? Làm thế nào để cân bằng? Làm sao để duy trì kết nối với nội tâm của mình, biết rõ mình thực sự muốn gì để có thể đi con đường dài hơn ngoài kia mà không phải hối tiếc khi nhìn lại? Rõ ràng, mình cần định hướng lại cách sống khác so với trước kia…
Cám ơn biến cố đã đến, dạy cho mình BÀI HỌC VỀ SỰ VÔ THƯỜNG