1. Gia đình - chiếc nôi bình yên
Trước khi biến cố xảy ra, chị Nguyễn Thị Trúc Ly (sinh năm 1989) từng có một gia đình hạnh phúc bên ba mẹ và em trai. Cả gia đình chị Ly từ Bạc Liêu lên Sài Gòn lập nghiệp đã hơn 10 năm. Ba mẹ chăm chỉ nên gây dựng được một quán phở với hương vị riêng rất được ưa chuộng. Nhịp sống của họ hạnh phúc êm đềm: ba mẹ lao động, các con chuyên tâm học hành. Tuy cuộc sống vất vả nhưng ba mẹ chị Ly yêu thương con cái hết mực, luôn bảo bọc che chở để các con yên tâm học hành. Trúc Ly từng là một cô gái vô cùng hoạt bát, năng động, thích tự tay mình tạo ra tất cả. Điểm tựa của Trúc Ly chính là tình yêu thương chăm sóc của ba mẹ.
Vào thời điểm dịch Covid bùng phát, toàn bộ thành phố đi tiêm ngừa vaccine. Ba mẹ chị Ly vốn có bệnh nền nên chưa kịp đi tiêm. Khi phường xuống test Covid thì ba mẹ có kết quả dương tính. Căn nhà bị phong tỏa, mọi người phải ở trong nhà để tự cách ly và chăm sóc nhau. Rồi sau đó covid lan rộng ra cả nhà, người bệnh chăm sóc người bệnh. Hẳn là cảnh tượng đau thương tàn khốc này lúc bấy giờ mọi người hồi tưởng lại vẫn sẽ cảm thấy rất bi ai và kinh hãi, thì gia đình chị Ly đã phải chiến đấu từng ngày như thế.
Trong khi tất cả đang cố gắng chiến đấu với căn bệnh thì mẹ chị có những triệu chứng chuyển nặng. Bà bị khó thở, buộc phải nhờ sự hỗ trợ của y tế địa phương. Rồi mẹ chị được đưa vào viện, cách ly với gia đình. Những ngày đầu mẹ vẫn nhắn tin cho cả nhà chị yên tâm là mẹ được các cô y tá chăm sóc tận tình. Sau 5 ngày nhắn tin, mẹ chị có nhắn về gửi vật dụng thêm vào cho mẹ….rồi sau đó không nhận được tin nhắn của mẹ nữa. Cả gia đình sốt ruột chờ đợi, mà tình cảnh lúc bấy giờ éo le không kể xiết. Cả nhà bị cách ly, xã hội giãn cách theo chỉ thị 16 không thể bước ra khỏi nhà, may sau đó liên hệ được số điện thoại phường hỏi lên bệnh viện mới biết mẹ chị đã được chuyển xuống khoa hồi sức cấp cứu. Thông tin thưa dần, lực bất tòng tâm, chỉ biết nơm nớp lo lắng sợ hãi đếm từng giây trôi qua mà lại không thể làm được gì. Rồi đột ngột sau 2 ngày, phường có tin nhắn báo mẹ chị đã mất!
Một thông tin trời giáng, như sét đánh ngang tai khiến chị bần thần, không thể tin nổi vào những gì tai nghe. Chưa kịp hoàn hồn thì ngay trong buổi sáng nhận tin mẹ đã mất, ba chị bắt đầu khó thở và có dấu hiệu trở nặng. Gia đình liền thuê xe cấp cứu đến chở ba chị đi viện, nhưng bệnh viện không nhận vì lí do đã quá tải giường, vì thế xe lại chuyển ba chị về. Mọi người sợ ba không chịu đựng được nên giấu tin mẹ mất.
Sau đó tình hình chuyển biến nặng hơn nên ba chị được chuyển lên quận 9 cấp cứu và lưu lại viện theo dõi. Những ngày đầu ba chị cũng nhắn tin về, rồi mấy bữa sau cũng mất liên lạc như mẹ. Lúc này chị Ly bắt đầu sợ hãi không còn giữ được sự tỉnh táo, trong khi chị nghĩ không biết phải nói như thế nào với ba chị về việc mẹ chị đã mất thì một cú sốc kinh hoàng nữa đến.
Sau mười mấy ngày không nhận được tin tức từ ba, thì trên phường báo về ba chị cũng đã mất…Ngoài tin báo về cho gia đình bằng một cuộc điện thoại, thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Gia đình không được đón ba mẹ, không được gặp mặt lần cuối, không được an táng mà chỉ có thể chờ đợi người ta gửi cốt của cha mẹ về. Đọc đến đây, các bạn có thấy tim mình hẫng đi một nhịp… Kim tin chắc rằng giờ này khi đọc lại câu chuyện của chính mình, chị Ly cũng nức nở tim quặn thắt như bao lần đã kể cho Kim nghe, đến cả Kim khi viết lại những dòng này, vẫn không thể nén được sự xúc động, thổn thức…
Cho đến giờ, sau 2 năm, chị Ly cũng không nhớ là bằng cách nào mình có thể tồn tại qua những ngày khủng khiếp và đen tối như thế. Lúc nghe tin dữ từ cuộc gọi báo tin người thân thứ 2 ra đi mà tai Ly ù đi, thở không nổi và chỉ muốn ngã khụy xuống. Cả thế giới của hai chị em Ly là ba mẹ. Vậy mà giờ đây, Ly đã mất đi cả ba lẫn mẹ chỉ trong vài tuần! Nỗi đau bóp nghẹt hơi thở, nén đầy lồng ngực, rút hết ánh sáng hi vọng. Ly không biết mình đã khóc trong bao lâu, đã mất ngủ bao nhiêu đêm, đã nằm lặng người trong bóng tối bao nhiêu ngày như thế….
Mất cả ba và mẹ trong vòng chưa đến một tháng, đó là một sự thật tàn khốc tưởng như chỉ có ở thời kì chiến tranh, vậy mà lại diễn ra ngay thời bình. Ly không chấp nhận được. Ly đánh lừa bản thân rằng ba mẹ chỉ đang đi chơi, đi du lịch thôi, sao họ có thể bỏ chị em đi nhanh chóng như vậy được? Nghĩ như vậy, lòng Ly dịu đi được đôi chút. Nhưng khi nỗi nhớ ùa về quay quắt, thèm nghe tiếng nói, thèm một bữa cơm có mặt ba mẹ, Ly lại thấy cơn ác mộng tràn ngập thực tại. Hành trình này quá khó khăn với chị ấy. Nhiều lúc Ly chỉ muốn đi theo ba mẹ để không phải chịu nỗi đau dày vò, không còn lẻ loi cô đơn trong mất mát tuyệt vọng như thế này. Đúng vậy, chị Ly đã từng có ý định muốn tự tử!
Chị thực sự tê liệt trước nỗi đau quá sức này!
Khi mẹ mất, chị vẫn gồng lên để cố sức chăm ba, giấu ba chuyện mẹ mất để cho ba hồi phục. Nhưng đến khi ba mất, chị hoàn toàn suy sụp, không thiết bất cứ thứ gì, chỉ nằm trong bóng tối và khóc, ngắt toàn bộ kết nối với xung quanh. Lý trí tê liệt, chị chỉ biết gào khóc cho đến lạc giọng vì không chịu nổi cơn đau khủng khiếp này. Trong tận nửa năm sau đó là chuỗi ngày dài chìm trong đau khổ, khóc lóc, tưởng như cạn nước mắt và cơ thể chìm vào cơn sốt li bì.
Trong khi mê man như vậy, chị nghe như có tiếng kêu tên mình dậy, tiếng nói này nhắc chị hãy vực dậy và trở lại. Rồi chị vùng dậy, khi có lại chút tỉnh táo, chị đo lại các chỉ số sức khoẻ thì thấy chúng đã xuống thấp quá mức. Khi này, chị Ly ý thức rất rõ về việc cần trở lại, vì ba mẹ, vì em trai, vì mọi hi vọng vẫn chưa được thực hiện của ba mẹ…bắt buộc mình phải trở lại.
Khách hàng, những người bà con quen biết, các mối hàng lần lượt giục chị ở lại, tiếp tục quán hàng vì ba mẹ, rồi cứ thế chị cố gắng từng chút một… Chị trộm nghĩ, nếu không có em trai, không phải lo cho nó chắc chị cũng đã buông xuôi chính mình.
Cuộc sống khắc nghiệt quá phải không các bạn? Giá như chị em chị Ly có thể chuẩn bị trước cho nỗi đau này…Mọi thứ quá vô thường. Biết bao dự định, trách nhiệm vẫn dở dang, khắc khoải. Rất nhiều điều gửi gắm ba mẹ chưa kịp nói ra, mọi thứ bắt đầu lại thật khó khăn, chị ước gì có thể biết được nguyện vọng của ba mẹ, có thể hiểu được bản thân cần phải làm gì…
3. Hành trình trở lại - ba mẹ luôn bên con
Sau khi trở lại cuộc sống, chị Ly mới nhận ra mình cần làm giấy tờ để hoàn tất các thủ tục cho ba mẹ; các công việc tiếp quản cũng cần giấy tờ sang nhượng, kể cả miếng đất dưới quê (Bạc Liêu) nay chị muốn bán để lo cuộc sống mọi thứ cũng cần sang tên. Chị cần có giấy khai sinh và giấy chứng nhận độc thân để hoàn tất thủ tục sang nhượng và bán đất. Nhưng chị tìm khắp cả nhà trên thành phố và ở quê cũng không thấy giấy khai sinh của mình đâu và cũng chưa kịp hỏi ba mẹ bất cứ thông tin nào. Từ khi còn nhỏ, gia đình đã chuyển đi khỏi quê hương và lang bạt khắp nơi để mưu sinh nên chị em chị Ly không nhớ được nơi mình sinh ra.
Chị kể, mãi đến năm 2020 gia đình chị mới làm xong sổ hộ khẩu nên mọi thông tin trở nên mờ nhạt, vì trước đó gia đình cứ di chuyển nhiều chỗ để buôn bán, nên cũng chưa từng làm hộ khẩu ngoài quê. Ngoài thông tin ghi trên CMND và hộ khẩu là quê ở Bạc Liêu, chị Ly không có bất cứ manh mối nào khác. Chị chỉ biết quê mình ở Bạc Liêu, nên chị về Bạc Liêu liên lạc chính quyền nhằm xin hỗ trợ truy xuất thông tin thì người ta không thấy còn giấy tờ nào chứng minh được việc chị Ly được khai sinh tại đây. Mọi việc gần như bế tắc, mà không có thông tin thì chị không khôi phục được giấy tờ tuỳ thân và hoàn tất các thủ tục khác.
“Đ𝒊𝒆̂̀𝒖 𝒌𝒊̀ 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒖 𝒄𝒐́ 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 𝒙𝒖𝒂̂́𝒕 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈”
Mọi việc tưởng chừng như đi vào ngõ cụt thì chị Ly bỗng được lời nhắn nhủ từ chị
Ngọc Minh - người bạn thân nhiều năm của chị Ly. Chị Minh có biết sự việc và an ủi chị Ly trước đó, nhưng qua đi một khoảng thời gian, vào một đêm đang ngủ chị Minh nằm mơ thấy ba mẹ chị Ly. Hai bác nói muốn nhắn gửi điều gì đó cho chị Ly. Một cơ duyên kì lạ dẫn dắt vì khi đó chị Minh cũng vừa hoàn thành khoá học Usuha Reiki của Kim không lâu và biết Kim có thể kết nối giúp trường hợp này. Thế là chị ấy âm thầm giới thiệu Facebook của Kim cho chị Ly.
Kim lúc này đang rất bận với những ca hỗ trợ cộng đồng, nhất là giai đoạn sau dịch, kín lịch trong khoảng 3-4 tháng. Chị Ly đã nhắn tin cho Kim, nhưng theo lời kể thì chị ấy cũng không hi vọng quá nhiều: “vì Thiên Kim lúc nào cũng kín lịch và tin nhắn của chị rơi dễ rơi vào lãng quên”… Và sự thật là sau khi liên lạc với một bạn hỗ trợ sắp xếp lịch làm ca thì chị Ly bị từ chối lịch làm gấp, hẹn hơn 2 tháng nữa...
Thế rồi, phép màu xảy ra khi tình cờ có một chủ thể hủy lịch bất ngờ, 2 ngày sau đó, nên Kim nhận ngay lịch làm luôn cho chị. Lúc ấy chị thấy an ủi lắm, vì có thêm một sự hy vọng để kết nối lại với ba mẹ, biết đâu có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của chị, vì không còn một tia hy vọng nào, chị gần như đã thử tất cả các cách có thể.
Trong cuộc gặp, Kim trở thành cầu nối cho những người trong gia đình chị, ở 2 đầu âm dương cách trở để truyền tải những điều gửi gắm chưa kịp dặn dò của ba mẹ cho con. Chị vào đầu ca chỉ nói nguyện vọng: “chị muốn kết nối với ba mẹ đã mất và hỏi họ một số điều quan trọng, nhờ em kết nối…”
Ba mẹ chị Ly đã nhắn gửi cho Kim biết là Ly sinh ra ở Châu Thành nên cần về Châu Thành (Hậu Giang- Cần Thơ bây giờ) để làm lại giấy khai sinh. Mẹ chị dặn dò chị phải đích thân đi về quê làm, liên lạc phường và chính quyền nơi đó và mẹ sẽ luôn bên cạnh để chỉ dẫn.
Chị Ly chưa từng nghe tới cái tên Châu Thành trong suốt tuổi thơ của mình. Kim cũng chưa từng biết bất cứ thông tin gì về gia đình chị vì ca của chị là ca được xếp lịch bất chợt do một chủ thể khác huỷ đột xuất. Vì thế, chị không kịp điền phiếu thông tin gửi Kim, Kim cũng chỉ gửi chị link Zoom để bắt đầu vào ca luôn.
Vì chưa từng đến Châu Thành- Hậu Giang, lại chưa từng nghe ba mẹ nhắc tới nên về mặt logic, hẳn một người bình thường sẽ nghĩ thông tin này phần nhiều sẽ sai. Hơn nữa, chị Ly cũng không quen biết ai dưới đó, không biết bắt đầu từ đâu thì làm sao có thể làm được giấy tờ!
Tuy nhiên, chị đã tin tưởng Kim, vì trong buổi kết nối với ba mẹ, Kim đã thay ba mẹ chị dặn dò những điều mà khi còn sống, ông bà hay nói với chị. Như biết những trăn trở của chị, khi Kim dẫn lời mẹ chị nói, chị đã bật khóc! Chị nói chị cảm nhận rõ và biết được Kim đã giúp chị kết nối và nhận ra rõ ba mẹ vẫn ở bên cạnh mình. Đây là buổi quan trọng nhất trong hành trình chữa lành nỗi khổ và sự mất mát quá lớn của chị.
Rồi chị nghe theo lời mẹ nhắn, tin tưởng và đích thân tìm về Châu Thành, Cần Thơ. Qua một hồi hỏi han và sự trợ giúp của những người bà con bên nội ở Cần Thơ, chị Ly đã nhận dược sự giúp đỡ tận tình của mọi người và chứng thực được mình khai sinh ở Châu Thành- Cần Thơ. Nhờ vậy mà chị đã có thể thuận lợi làm lại giấy tờ! Một điều vi diệu có thật trong cuộc sống đúng không các bạn?
Đến đây, chị Ly thực sự tin là ba mẹ luôn ở bên cạnh, dõi theo mình cho đến khi mình vững vàng mạnh mẽ.
Khi kết nối với Thiên Kim xong, chị thấy nhẹ lòng và ấm áp vì hiểu ba mẹ luôn yêu thương mình, lo lắng khi thấy chị tiều tụy, thất thần. Ba mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh để dặn dò và dẫn đường chỉ lối. Với chị, khoảng cách âm dương giờ đây như được nối liền. Điều này vô cùng quan trọng với chị Ly vì từ sau đó, chị không còn cảm thấy mình bị “mất mát” nữa, không có gì là mất đi khi tâm nối tâm, và sự sống là vĩnh cửu không chỉ giới hạn ở một cơ thể vật chất.
Rõ ràng thế giới không như mình nghĩ. Hiểu biết và cảm nhận của mình vượt ra ngoài vật chất hoặc những thứ giới hạn có thể mắt thấy tai nghe. Mình đã biết lắng nghe trái tim, đã hiểu rằng ba mẹ tuy không còn trong hình hài thân quen với mình, nhưng ba mẹ đã vẫn luôn còn đó, trong tâm thức, trong dòng năng lượng, và trong nhịp sống vẫn cứ trôi qua mỗi ngày. Lúc ba mẹ mất ở trong bệnh viện, chị Ly chưa kịp lo được nhiều cho ba mẹ. Tâm nguyện của ba mẹ luôn bên con, muốn được lo cho con để con có thể vững vàng.
4. Lời nhắn nhủ từ phía bên kia
“Sinh thời, cô chú cũng như bao bậc cha mẹ khác. Thương con thì chỉ biết lo làm lụng rồi bao bọc cho con được ấm êm, rồi cũng lo định hướng này kia, tính thay cho con vì chỉ sợ con khổ. Thậm chí tới cả bây giờ, vẫn mắc kẹt lại giữa sống và chết, đã vào cửa tử nhưng tâm thức vẫn không rời cửa sinh – vẫn ở giữa nhân gian ôm ấp niềm đau xót, bất lực chứng kiến các con mình buồn khổ mà không thể làm gì, cũng không thể siêu thoát. Tình cảnh này vô cùng khổ sở. Có muốn nói chuyện dặn dò cũng không thể được, đớn đau cùng tận. Giờ ở đây rồi mới nhận ra điều thực sự quan trọng trên đời chính là tâm thức hạnh phúc của mỗi người, sự hài lòng trong thực tại. Những linh hồn mắc kẹt như cô chú ở đây nhiều lắm, họ nương náu vào những câu chuyện có khi đã vài trăm năm, có khi những người thân của họ cũng đã siêu thoát…mà họ vẫn ở đây…
"Điều gì thực sự quan trọng trên đời này?
Đó là một tâm thức hạnh phúc!”
“Nhắn cho Ly là hỏi Ly có thực sự yêu thích nghề nấu phở mà cha mẹ truyền lại không? Nếu không thực sự yêu thích, con có thể thay đổi. Hãy làm điều con muốn đi, miễn sao con thật thoải mái hạnh phúc là ba mẹ yên lòng”.
Khi những dòng thông điệp này vang lên trong tâm trí của Thiên Kim, và được chuyển lời tới Ly thì hai đôi mắt của Kim và của Ly đều đẫm lệ!
5. Sợi dây kết nối diệu kì đánh thức sự sống!
Trước khi kết nối, chị thấy mình không chấp nhận được sự thật là gia đình chị âm dương cách trở, chị tìm mọi cách suy nghĩ sao cho bản thân chị thấy ổn: ba mẹ đi du lịch, ba mẹ chỉ đi chơi đâu đó chứ không phải là ba mẹ đã mất. Cả người mệt mỏi, vui buồn thất thường và mất hết cảm hứng làm việc, không muốn làm bất cứ việc gì, nằm hoài bất động, thả trôi mọi việc, mất ngủ kéo dài, hay mơ ác mộng, bị bóng đè, nỗi sợ áp lực trĩu nặng. Cảm giác nỗi đau buồn hút hết sức lực của mình.
Nhưng bây giờ, chị đã nhận ra, dù ở trạng thái nào thì chị và ba mẹ vẫn luôn có sự kết nối vi diệu ở bề mặt tâm thức. Ngay cả trong cơ thể và huyết mạch này của chị cũng có sự hiện diện của ba mẹ, kể từ khi ba mẹ sinh chị ra trên đời. Nên chị sẽ sống thật tốt, thật vững để thực hiện tròn đầy những mong muốn của ba mẹ!
6. Quá trình hỗ trợ và hồi phục!
Kim đã hỗ trợ cho chị Ly phần Thôi miên trị liệu Tiềm thức trong ca, kết nối để giúp chị Ly được trở lại với mảng kí ức sống động về ba mẹ, có cơ hội đón nhận những lời nhắn gửi, khôi phục lại những phần trí nhớ tưởng như đã mất đi. Cùng với đó là phương pháp coaching toàn diện về những việc nên làm để thoát ra khỏi trạng thái suy sụp.
Trước đó, chị Ly không quá tin vào tâm linh, vì đơn giản chị không tin người ta có thể biết được những điều mình không hề nói ra. Khi trải nghiệm cùng Kim thì chị tin sâu sắc, vì Kim đã nói ra cả những điều mà chính bản thân chị còn không rõ mà sau khi tìm hiểu và kiểm tra thì lại vô cùng chính xác. Và sau mỗi lần gặp trải nghiệm cùng Thiên Kim thì Ly thấy nhẹ nhàng hơn, vững tin hơn, có thềm niềm tin và sức mạnh để tiếp tục.
Từ một người đau khổ, ủ dột, không biết làm sao thoát ra khỏi nỗi đau buồn của mình, các hoạt động bị dừng lại, giờ đây chị Ly đã có thể nhìn thẳng vào sự thật, làm những việc tốt cho bản thân và hiện tại Ly đang kinh doanh quán phở, theo đuổi mong muốn mở rộng quán của mình. Và quan trọng là chị không còn cảm thấy cô đơn, đau khổ và lạc lõng, vì chị biết ba mẹ luôn bên cạnh ủng hộ chị.
(Phần ghi chép được thực hiện qua trò chuyện trực tiếp với bạn Nguyễn Thị Trúc Ly)
Các bạn hoàn toàn có thể kiểm tra tính xác thực của câu chuyện bằng cách hỏi trực tiếp chị Ly. Kim vô cùng cảm thấy nể phục và biết ơn tấm lòng của chị, khi một lần nữa chị kể lại câu chuyện, trong nước mắt… Bởi mỗi lần nhắc lại, kí ức đau buồn lại hiện về. Nhưng chị dũng cảm đối mặt với nó, chỉ vì mong muốn có thể biết đâu chia sẻ được nỗi đau của những người cùng cảnh ngộ khi đại dịch xảy ra, biết bao nhiêu người đối mặt với sự mất mát vô cùng ấy. Chị hy vọng những người cùng cảnh ngộ với mình, cũng vượt qua được nỗi đau, truyền cảm hứng chữa lành được cho nhiều người trong chính câu chuyện của mình.
Ảnh bên dưới là buổi gặp lại của Kim và chị Trúc Ly tại một buổi thiền trà, không hẹn mà gặp nhờ chị Ngọc Minh khi ở Đức về lại Việt Nam đã không báo trước để Kim bất ngờ. Buổi gặp gỡ này cũng là buổi gặp sau một năm diễn ra ca chữa lành trên và quyết định của chị Ly có thể đối diện với vấn đề công khai câu chuyện này đến với mọi người.
Cảm ơn bạn đọc đã theo dõi bài viết, với mình, mỗi một người được chữa lành, sẽ thêm một nguồn năng lượng tươi mới bình an xuất hiện, thì thế giới của chúng ta ngày càng xanh và được phục hồi. Đây cũng là niềm hạnh phúc và những điều Kim luôn được “nhận” trong cuộc sống này.
Biết ơn đến tất cả
Vashna Thiên Kim