LỘT TRẦN SỰ THẬT BẢN CHẤT “SỐNG TỈNH THỨC”
03
01/2024

LỘT TRẦN SỰ THẬT BẢN CHẤT “SỐNG TỈNH THỨC”

Chúng ta thường tô đậm “cái tôi”, khiến nó trở nên nhỏ bé và đậm đặc chứ nó không to ra. Mặt khác “Cái tôi” là cơ sở chúng ta mang xuống cuộc sống này, chúng ta chỉ có phật tính chứ chưa phải các vị Phật, nếu không có nó chúng ta sẽ không thể trải nghiệm, không thể có bài học. Vượt qua bài học từng bước từng bước, kiếp này qua kiếp khác dần dần chúng ta mới cân bằng được “cái tôi” và buông bỏ nó đúng nghĩa.

Sau cả tuần, xin gửi tới anh chị em (bạn) một số cảm nhận và suy tư sau chuyến Retreat DANA – chuyến Retreat đặc biệt cuối cùng đánh dấu sự kết thúc của giai đoạn đầu trong hành trình đón chào những người anh em, thân/chiến hữu trở về nhà của Vashna Group.
 
Thật ra bản thân tôi không gặp khó khăn gì khi chia sẻ những suy nghĩ của mình qua lời nói, nhưng thật sự khó khi viết nó ra. Trong quá khứ, rất nhiều lần tôi ngại đào sâu vào dòng suy nghĩ của mình, tôi thường cố bỏ qua nó, đánh lạc hướng nó bằng những suy nghĩ khác. Vì lẽ, khi tôi bắt đầu suy nghĩ, dòng chảy đó sẽ tuôn ra liên tục, rất mạnh, rất nhanh và gần như nó luôn có màu tối, không phải hoàn toàn nhưng không tràn đầy ánh sáng của những cảm xúc đong đầy hay những suy nghĩ yêu thương như điều mà các bạn thường chia sẻ. Tôi gọi nó là màu tối vì tư duy của tôi luôn xoáy vào bản chất của một hành vi hay một vấn đề, nó không đánh giá trên bề mặt thông tin được tiếp nhận. Nó không bị ảnh hưởng nhiều bởi cảm xúc mà luôn luôn phân tích và đặt ra vấn đề liên kết có logic, tạo ra những kịch bản hành động mang tính rủi ro để tôi nhận diện và né tránh. Tư duy của tôi cũng là phản ánh môi trường sống của tôi. Bên cạnh đó, hạn chế về ngôn từ cũng khiến tôi khó khăn khi lựa chọn viết điều gì hoặc nói điều gì ra chia sẻ để bạn tiếp nhận hài hòa nhất có thể và không hiểu sai ý hoặc vô tình bị tổn thương.
 
Vì lẽ đó, tôi đã từ bỏ tất cả hoạt động mạng xã hội từ những năm 2015 và dần dần xa rời gần như toàn bộ những mối quan hệ bạn bè cũ khi càng ngày càng tự nhận ra bản chất của các hành vi xã hội một cách vi tế, tôi đã thật sự chán. Tôi độc hành, tôi thích một mình cho đến khi tôi gặp được những người tương xứng với tư duy của mình để trò chuyện. Tôi ngông, tôi biết và hiện tại tôi vẫn không cần phát triển các mối quan hệ xã hội thuần túy, tôi luôn vui vẻ, sẵn sàng chào đón nhưng quả thật tôi không cần bám vào nó.
 
Nhưng với trách nhiệm với chính mình, tôi đã được Nhận và giờ tôi sẽ Cho đi điều mình có. Tôi sẽ viết nó ra và chia sẻ nhận thức của tôi với bạn. Đây không chỉ là bài cảm nhận về chuyến đi mà là trải lòng về sự thay đổi nhận thức của tôi trong suốt quá trình vừa rồi. Nhưng với sự tôn trọng cao nhất, xin bạn hãy cân nhắc trước khi bước vào dòng suy nghĩ của tôi, nó có thể ảnh hưởng tới bạn. Nếu bạn không thích xin hãy ngừng đọc tại đây, tôi trân trọng điều đó. Nếu tâm trí bạn đã sẵn sàng phiêu lưu hoặc cho rằng mình đủ khả năng xử lý những khó chịu sẽ khởi lên trong tâm mình, mời bạn hãy bước vào và chia sẻ cùng tôi. Tôi không chia sẻ ở nhóm Dana, tôi chia sẻ ở Đại gia đình để mọi người cùng thưởng thức những điều hài hước một cách nghiêm túc.
-----------------------------------------------------------------
“Bạn thân mến, bạn có đang ổn không?!”
“Bạn đang làm gì với cuộc đời của tôi đấy, bạn tìm kiếm gì điều gì vậy?!”
“Tôi đang là ai, và sau khi bạn chết đi, tôi sẽ là ai?”
...
Những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, hồi còn ngây ther, tôi thường thốt lên mỗi khi vô tình nhìn thấy mình trong gương mỗi sáng. Trước đây thôi, giờ thì hết rồi, sau 37 năm đằng đẵng nó đã ngừng lại rồi. Giờ đây thì tôi đã biết, tôi đã nhìn thấy con đường mình kiếm tìm, KarmaYoga. Đó đơn giản là con đường của hành động đơn thuần không gắn kết với kết quả hay sự mong cầu, con đường của sự tận hiến vô ngã. Tôi sẽ không còn đau khổ và dính mắc khi phải nhìn nhận sự việc qua đôi mắt của cái tôi vị kỷ nữa. Tôi đã bước lên được một bậc thang nữa trong hành trình của mình. Tất cả hành động của tôi giờ sẽ đều là sự dâng hiến đến Đấng thiêng liêng. Nhận thức về tận hiến trong KarmaYoga là món quà đẹp nhất tôi được Nhận trong hành trình vừa qua. Nói đơn giản, tôi tiếp tục được upgrade. Cuộc đời tôi đã từng là những bước dài mịt mù và tăm tối, bây giờ thì vẫn mịt mù thôi nhưng không còn tăm tối nữa. Nó mịt mù vì cuộc sống cần tôi tự khám phá nó, nó là một cuộc chơi mà. Giải thưởng luôn ẩn sau những màn che. Có những điều khi được hiển thị rõ ràng, sự kích thích sẽ không còn mạnh mẽ như khi điều đó trong mập mờ. Bạn hiểu ý tôi đúng không, Uncensored sẽ làm giảm đi sự hứng thú?! :)))
 
Vì cuộc sống là một nàng thơ đúng nghĩa nên luôn mờ mịt. Nhưng với tôi nó không còn tăm tối nữa. Tôi đang được bóc dần ra khỏi mình những nỗi lo về bản thân, về quan hệ, về tài chính, về tương lai... về những điều mà xã hội nhồi nhét vào tâm trí mỏng manh yếu đuối của tôi từ khi sinh thành. Con đường tôi tràn ngập ánh sáng của niềm tin, sự hân hoan và lòng biết ơn. Tôi đã tự tin để nhìn thẳng và xông pha vào đám mịt mù đó không sợ hãi. Tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhàng, tâm trí tôi trở nên mạnh mẽ, những bước chân của tôi trở nên vững vàng hơn bao giờ hết. Dù rằng trong mắt người đời tôi đang dở hơi, tôi đang tự đẩy chính mình vào con đường cụt.
 
Tôi đang có cuộc sống không phải quá rực rỡ nhưng cũng là cuộc sống nhiều người mơ ước. Tôi có một gia đình đáng yêu, một căn chung cư nhỏ ở Hà Nội, một công việc hành chính nhà nước ổn định và đang trên đà thăng tiến. Nhưng tôi đã và đang từ bỏ gần như toàn bộ cuộc sống tôi đã từng sống, từ bỏ tên gọi, từ bỏ công việc gắn bó mà không có sẵn định hướng cho tương lai, bán nhà từ bỏ hoàn cảnh sống quen thuộc, từ bỏ kiến thức cũ được dạy, từ bỏ sự sợ hãi lo lắng, từ bỏ lối tư duy lối mòn, từ bỏ cả bản thân. Tôi chọn nợ nần, tôi chọn tạm xa sự ấm áp yêu thương gia đình, tôi chọn cuộc sống đơn độc khó khăn, tôi chọn sự tiến hóa cho tâm thức. Tôi hoàn toàn nhận thức được điều đó nhưng tôi vẫn tự tin đẩy mình vào những hoàn cảnh éo le như vậy. Và tôi phải cô cùng cám ơn người vợ thiên thần đã ủng hộ tôi, chấp nhận sự vất vả nơi đất khách quê người, đơn độc cùng con để hành trình của tôi được diễn ra trong giai đoạn đặc biệt này. Vì một lẽ đơn giản, tôi đã biết về CHO và NHẬN, tôi đã thấy cách quy luật CÂN BẰNG NĂNG LƯỢNG vận hành, tôi đã sát quyết thực hiện #KARMAYOGA của đời mình và tôi đã sẵn sàng tiến lên từ điểm thấp nhất. Tôi đang được sống trong sự biết ơn vô tận với những món quà tôi đã được trao tặng, từ Dana, từ Vashna, từ Cô giáo Vashna Thiên Kim và từ Vũ trụ. Khi tôi chọn Nhận tôi đã được Nhận. khi tôi chọn Cho đi tôi đã được Cho đi.
 
Tôi là ARJUNA THẾ QUÂN - Kẻ vô năng trong hành trình KARMAYOGA tận hiến của đời mình.
Bạn thân mến, trước khi chia sẻ thêm về những hệ thức của mình, hãy cho phép tôi giới thiệu một chút về bản thân. Để bạn có một chút hình dung về hình hài thế giới của tôi đã như thế nào. Hãy cảm nhận, biết đâu bạn sẽ thấy một chút bản thân hay ai đó trong dòng chảy như tôi. Và vì chúng ta đều là học trò, những bài học đến với chúng ta có lẽ sẽ có điểm tương đồng với nhau.
 
Tôi cho rằng bản thân tôi chẳng phải thành phần hiền lành gì, đời xô tôi từ bé tí. Quá khứ đến giờ tôi vẫn tự tin mình là một dân chơi có bản lĩnh chứ không phải thành phần chơi lầy. Tôi đã may mắn được trải nghiệm qua nhiều lớp vật chất xã hội, từ đạp xích lô, bốc vác kiếm tiền ở chợ đến được ngồi ăn cùng mâm những bữa cơm “thân mật” đất Sài gòn đến cả trăm củ khoai. Những năm 90s đi học mẫu giáo được đưa đón bằng xế 4 bánh trong khi xã hội còn ao ước có con xe Dream lùn để tự hào, rồi cũng phải cùng bố mẹ lang thang cơm hàng cháo chợ, đi ở nhờ đây đó trong suốt những năm cấp 2. Lớn lên ở Chợ Đổ- Hải Phòng, bạn bè tuổi thơ nhớ được mấy chú thì cũng đi tù gần hết. Hồi đại học thì cũng đua đòi chém nhau giải trí rồi nhận vài cái sẹo khâu sống trên người. Ở Sài gòn mấy năm hết lang thang tụ tập đua xe ở Quận 4, Quận 7, lê lết khắp các bar sàn Quận 1, Quận 5, rồi tưng bừng khu Bình Triệu, Biên Hòa, Trảng Bom. Cho đến khi một chú bạn chiều ngồi nhậu cùng nhau, rồi một ông bạn bị đâm trước mặt tôi làm tôi cảm thấy có phần tém tém lại một chút. Tốt nghiệp đại học xong cũng đua đòi mở công ty đào tạo với mấy chiến hữu (hồi đấy nó là DeltaViet, giờ nó đổi tên khác rồi), xông phi mấy công việc vẽ vời đường lối ở UNESCO-CEP. Cũng mấy năm ấy, buổi tối thì đi cosplay Speaker đi đào tạo Soft skills cho sinh viên, ban ngày thì ra Biên Hòa cosplay cò đá xây dựng cho cao tốc 1K. Kiếm tiền cũng vui, cũng khá. 2012, lần đầu tiên tôi từ bỏ mọi thứ tôi có để quẩy balo ra đất Hà thành thử sức. Nhưng với tinh thần ham vui, tôi lại tiếp tục lăn vào dăm ba hội anh em ao hồ, underground hú hí cần cỏ chất kích thích quẩy show tưng bừng.
 
Tôi chưa từng có ý thức gì về những điều mà các bạn theo đuổi để có mặt ở đây. Những điều tốt lành, trong sáng, thanh tịnh với tôi từng là mặt hàng rất xa xỉ. Hành trình của tôi là một hành trình hoàn toàn khác, nó có dáng vẻ xã hội một cách thuần túy. Tôi bị đưa vào những bối cảnh và hoàn toàn đủ điều kiện để sa đà vào nhục dục trần thế, vậy mà bằng phép nhiệm màu nào đó hay do được các cụ gánh còng lưng mà tôi luôn tự dừng trải nghiệm đúng lúc một cách không quá khó khăn.
 
Những điểm bùng nổ trong cuộc đời tôi là những lúc tôi chơi ngu. Lần chơi ngu nhất chính là khi đưa tự mình bước vào thế giới Nhà nước với những bài học chính trị một cách đầy ngờ nghệch và thiếu chuẩn bị. Cuộc đời trở mặt như lật cái bánh tráng. Một môi trường học quá khắt khe và tàn nhẫn với muôn vàn thủ đoạn. Dù điểm thi đầu vào tôi cao nhất trong những ứng viên ngày đó, tôi vẫn bị vùi dập ức chế đến mức nhiều lần đã có ý định đầu hàng, từ bỏ cuộc chơi. Thậm chí có lần đã to tiếng với bố tôi vì sự ức chế này, điều làm tôi ân hận đến tận bây giờ. Nhưng rồi cũng chẳng đồng chí nào cản được đường tôi đi. 12 năm, tôi hốt 10 giấy khen Cục trưởng, 1 cái bằng khen của Bộ trưởng, ôm cái chức cũng ra gì trong ban chấp hành Đoàn Bộ… Bằng cấp thì ngoài cái bằng cử nhân Luật, bằng cử nhân Quản trị Kinh doanh chính quy của Mẽo quốc thì sắp hốt thêm cái bằng Cao cấp lý luận chính trị và Thạc sỹ Pháp luật về Quyền con người của Học viện Chính trị quốc gia.
 
Và đương nhiên, với từng ấy cái kết quả trong bối cảnh hiện tại thì chỉ cần tôi gật đầu đồng ý và biết điều 1 chút là cái ghế lãnh đạo phòng bao chú giành giật sẽ nằm dưới mông mà không cần đi đút lót hay nhậu nhẹt tình cảm. Nếu bạn hiểu về môi trường chính trị, với một người không thèm quan hệ và hâm dở như tôi, đó hẳn là điều phi thường đến phi lý. Nhưng dù vậy, tôi luôn cảm thấy mình là kẻ thất bại cho đến khi tôi quyết định tiếp tục 1 lần nữa từ bỏ tất cả không vì lý do gì. Từ thời điểm đó, trong tôi bỗng dưng lại tràn đầy tự tin vào năng lực của mình.


Thế đấy, và chúng ta sẽ không gặp nhau ở đây để tôi nói phét nếu cuộc đời cứ trôi theo quỹ đạo của xã hội như vậy. Tôi đã có thể trở thành một chú quan chức pụng péo đầy mưu mẹo hay cau có thay vì một kẻ lang thang đen đúa tươi cười như bây giờ. Nhưng tôi biết ơn vì điều đó, biết ơn vì dòng xoáy xã hội đã bỏ qua tôi. Suy cho cùng sự tự do ý chí là của chúng ta phải không?!

Khi đọc đến đây chắc bạn cũng đã nhận ra cơ hội trở thành “Nhà trị liệu chữa lành thân thiện” của tôi chắc chắn là rất mong manh rồi. Vũ trụ ứ ừ không trao ngay cho tôi cái năng lực ấy. Tôi có mặt ở lớp #Usuha_Reiki là thành phần được Vũ trụ bố trí cho học ké, hưởng ké năng lượng của mọi người. Để làm gì? Về bản chất thô thì là để đỡ chết ngay, vậy thôi à!
Sức khỏe tôi giảm đột ngột một cách trầm trọng không lý do, tôi không thể thở bình thường, tôi luôn luôn trong tình trạng kiệt sức dù vẫn đi đánh tennis và tập thể dục khá thường xuyên. Tôi cũng đã phải đi tầm soát ung thư, đi khám tâm thần ở Bạch Mai, đi bắt mạch đông y… kết quả đều tốt vì lối sống của tôi khá lành mạnh (đã chụp ảnh hồ sơ bệnh và cái mặt tối sầm khi ấy làm kỷ niệm). Tôi bất lực, tôi chấp nhận rằng mình sẽ không tồn tại lâu được nữa, tôi buông xuống toàn bộ những gì mình đang mang. Lúc ấy, Vũ trụ đẩy tôi đến Usuha Reiki một cách đầy ép buộc, vợ tôi lần thứ 3 đề nghị tôi nên học reiki và lần này tôi đã đồng ý, tôi chỉ ở đó để không toạch. Và tôi đã không toạch, tôi của bây giờ sung sức và tràn đầy nhiệt huyết.
 
Cho nên tôi không đến với Usuha Reiki vì nhân duyên với mọi người hay chủ đích đi tìm kiếm thứ gì đó liên quan đến “năng lượng”. Nói về kết nối thì đến cô giáo tôi còn chẳng nhận ra nữa là nhận ra các bạn ở đây. Tôi chẳng có giấc mơ thú vị nào cả, chẳng có khả năng cảm nhận về linh hồn xung quanh hay điều gì tương tự, kết nối mãi cũng chưa có ông thần nào xuất hiện với hình ảnh 4k cất tiếng “chú yêu, anh là vị thầy chú hằng mong chờ đây, anh sẽ chỉ đường cho chú nhé” và cũng chẳng có được những trải nghiệm năng lượng vi diệu rõ ràng như mọi người. Chỉ có vài giấc mơ từ hồi sinh viên tôi rất nhớ và hay kể cho vợ nghe thì toàn là về chém giết, đánh trận, chết chóc. Từ nhỏ đến trước khi lấy vợ tôi vẫn rất sợ ma, sợ bóng tối, sợ khi nhìn thấy đầu lâu người vì luôn có cảm giác bất an, khi đi ngủ tôi phải bật đèn, bật âm thanh và thường rất khó ngủ. Nhưng đến giờ, khi đã hiểu biết, chỉ qua 1 khoảnh khắc ngộ đã không còn những cảm giác ấy nữa, tôi ngồi tĩnh tâm nhớ lại mới thấy những hình ảnh ma quỷ xuất hiện trong đầu đó lại hình như không có ý hại tôi, ngược lại rất thân thiện chào hỏi, trêu đùa như những người bạn lâu ngày không gặp. Nực cười, không biết có phải bạn bè anh em cũ hay không nữa vì nói về độ nặng của cái nghiệp sát chắc ở đây gần như rất ít ai có thể so sánh với tôi. Nói chung là tôi chẳng có kết nối gì hay chưa thấy mình giống ai trong gia đình Vashna đầy yêu thương cả. Tôi trước nay chỉ trang bị cho mình 1 vũ khí duy nhất, đó là LOGIC tự thân và tôi đã hành động trong mò mẫm nhiều năm để chinh phục nhận thức trước khi trở về Vashna.
Trong hành trình của mình, tôi đã luôn đặt câu hỏi, luôn cảnh giác và quan sát nhận thức của người khác. Điển hình chịu thiệt thòi là người vợ thiên thần trong sáng của tôi. Điều buồn cười là cô ấy trước đây luôn thích ở trong bóng tối dù cô ấy là một ánh sáng mạnh mẽ còn tôi lại luôn muốn ở trong ánh sáng dù tôi là một màu đen tròn đầy. Tôi luôn phản ứng với những điều vợ tôi được học từ các người thầy vật lý của cô ấy, không phải tôi không tin mà tôi phản biện. Chỉ cần họ nói đến câu thứ 4 là tôi thấy chối rồi, không muốn nghe nữa mà lẩm nhẩm phản biện lại hoặc nói kết luận của những tri thức ấy. Đến mức vợ tôi luôn luôn bị trigger và cho rằng tôi không thể đồng cảm với cô ấy. Tôi luôn thấy có lỗi rất nhiều sau những lần đó. Vì tôi không có ý tấn công vợ tôi, thứ tôi tấn công là tri thức trao truyền.  

Tôi không hiểu sao nhưng hầu hết những kiến thức phản biện ấy tự dưng xuất hiện trong suy nghĩ. Tôi đã đặt rất nhiều câu hỏi và tự suy nghĩ trả lời. Tôi như một kẻ điên lạc lối từ chối tất cả những tri thức tâm linh đến với mình, tôi chỉ tin vào tri thức của tôi. 

Những thời gian đầu, khi tiếp nhận thông tin từ Vashana, tôi cũng phản biện, vì tôi luôn phản biện. Đó là lối tư duy lý luận trong môi trường làm việc xây dựng pháp luật của tôi. Tôi có đầy rẫy những nghi ngờ. Nhưng những thực chứng và tác động năng lượng thực sự đã dần chinh phục sự ngang bướng của tôi. Bạn có thể thắc mắc tại sao những kiến thức thầy cô của vợ tôi lại phản biện nhưng lại đồng tình với tư tưởng của Vashna. Đơn giản thôi, bạn biết tại sao vợ tôi ủng hộ và tin tưởng tôi như vậy không?! Vì trước đây mỗi khi tôi phản biện kiến thức của thầy cô của bạn ấy luôn khiến bạn ấy khó chịu. Nhưng đến cuối cùng, đến khi khóa học Usuha kết thúc, một câu tôi nghe khá thường xuyên: “anh nói y như cô chia sẻ”; “nhận thức tăng dần dần em đã hiểu được ý anh”… Có như thế gia đình mới yên ổn được, nhận ra và đồng ý, chứ suốt ngày cãi vợ mà cãi sai hoặc mãi không hiểu nhau xem, nát ngay =)) chinh phục tư tưởng của một cô gái hoàn toàn không đơn giản phải không các chàng trai :))

Và hệ thức của Vashna không lệch nhiều so với nhận thức của tôi, qua việc học tôi được mở rộng tư duy sẵn có của mình ra rất nhiều, tôi trả lời thêm được rất nhiều câu hỏi thắc mắc bằng khoa học thực chứng. Dù tôi cũng phải thành phần dễ dàng bị khuất phục, nhưng tôi sẵn sàng tiếp nhận nếu rào cản nghi ngờ được phá bỏ bằng những thứ thực tế. Cho nên không chỉ là Vashna, giờ tôi đã sẵn sàng tiếp nhận hoặc trao đi tri thức nếu bạn cũng muốn chia sẻ, thảo luận. Một thực tế là đến tôn giáo của tôi cũng đã trở thành đối tượng để tôi chất vấn. Dù gia đình tôi là một gia đình cơ đốc giáo toàn tòng, sống theo lời Chúa và sự phụng vụ, cống hiến cho nhà thờ điều không thể chất vấn. Hồi bé tôi hoàn toàn tin vào những gì mình được dạy. Cấp 3 tôi quyết định học lại kinh thánh, mua sách Cựu ước và Tân ước về đọc. Lúc đó tôi chợt nhận ra, Chúa của tôi sao lại khác quá vậy, sự yêu thương của Ngài ở đâu, sao Ngài lại bị thể hiện như một thực thể ích kỷ, luôn muốn “con chiên” thực hiện những yêu cầu của mình, nếu làm sai sẽ xuống địa ngục luôn vậy??? Nếu Ngài muốn Adam - Eva ở lại vườn địa đàng tại sao Ngài lại kéo họ đến và giới thiệu cây táo làm chi, Ngài tạo gameshow thách thức hay gì?! Tại sao tổ phụ tôi lại là người Trung đông, tôi da vàng mà?! Thực sự Judas có phải kẻ phản bội không, vì có lẽ ông ta là người Chúa Jesus tin tưởng trong 12 tông đồ vì ông ấy được giao quản lý hậu cần và tài chính của đoàn, nếu có dã tâm phản bội tại sao lại tự vẫn ngay sau đó, bài học Chúa Jesus dành cho nhân loại thực sự là gì vậy, tại sao Ngài phải chết? … tôi đã lớn lên với vô vàn những câu hỏi. Và những câu trả lời đã hình thành nên tôi. Giờ đây tôi yêu Chúa hơn bao giờ hết, tôi tin tưởng tuyệt đối vào Ngài, con đường Ngài đã chỉ dạy, sự hy sinh của Ngài, nhưng Chúa của tôi khác Chúa của đa số tín đồ, tôi là một kẻ lạc lối trong họ. Tôi tự xây dựng niềm tin cho mình trong thế giới vật chất này, trong sự hỗn loạn nhận thức này. Tôi tin rằng Thế giới cũ đã đi đến điểm hạn của hành trình, vật cực tất phản, Thế giới mới đang hình thành. Và bạn, cũng như tôi có bước tiếp vào Thế giới mới đó không hay sẽ biến mất cùng với những sự cũ. Điều đó hoàn toàn do chính ta lựa chọn.

Tôi không còn tin tưởng vào tôn giáo, dù là bất kỳ tôn giáo nào. Tôi vẫn trân trọng những người phụng sự, trân trọng những vị thừa hành nhưng tôi không tin vào các hệ thống đó nữa. Điều duy nhất tôi tin tưởng đó là BẢN CHẤT TÔN GIÁO. Đơn giản bạn hãy nghĩ về hệ thống đó, sau hàng ngàn năm, với một chút logic bạn sẽ thấy sự xa rời những giá trị cơ bản mà Chúa hay Phật hay ai đó khác đã xuất thế trao truyền cho loài người. Pháp của các Ngài đều đã dần thất bại trước lòng tham và sự mê muội của chúng sinh. Có một câu chuyện ngụ ngôn để diễn tả điều này cho bạn dễ hình dung:
 
“Quỷ vương đang ngồi thư thái nhâm nhi ly rượu vang tuyệt hảo cùng với hương vị của làn khói cigar đậm đà nghĩ về những điều tươi đẹp cho giới quỷ. Bỗng một quỷ cấp dưới hớt hải lao tới, mồ hôi ướt đẫm trên bộ đồng phục tươm tất, vội vã cấp báo: “Thưa Quỷ vương, có chuyện nguy cấp lắm rồi ạ. Ngoài kia xuất hiện một gã tóc dài có râu gương mặt sáng sủa đi khắp nơi rao giảng về sự sống và Đấng tạo hóa. Cứ thế này lũ người sẽ biết được sự thật, giới quỷ chúng ta sẽ nguy mất. Chúng sẽ không còn sợ hãi và quỳ lạy chúng ta nữa. Giới quỷ sẽ bị hủy diệt”
 
Quỷ vương gương mặt không chút biến sắc, sẽ nhoẻn khóe môi cười nhẹ, thở ra 1 làn khói đặc và khẽ khàng lắc lư ly rượu, hơi liếc xuống và nói: “Con Quỷ ngu ngốc, hãy thở đi, bình tĩnh, có chuyện gì đâu, cứ để hắn thích làm gì thì làm”.
“Tại sao lại không ạ?! Chuyện nguy cấp đến thế mà Quỷ vương mại bình tâm vậy. Lũ người khi biết sự thật sẽ tụ tập lại với nhau, chúng sẽ xây dựng pháo đài, chúng sẽ chống lại chúng ta, chúng sẽ tấn công chúng ta, chúng ta sẽ phải trở về nơi tăm tối và biến mất. Sao tôi có thể bình tĩnh đây?!” – Quỷ cấp dưới vô cùng ngạc nhiên trước sự thờ ơ của Quỷ vương.
Quỷ vương bất giác cười phá lên, hắn mở to đôi mắt rực lửa và nói một cách đầy hào hứng: “Quỷ ngu ngốc, ngươi không thấy thú vị sao. Hãy cứ để chúng hình thành niềm tin đi, hãy cứ để chúng xây dựng pháo đài đi. Chúng ta sẽ lui về bóng tối quan sát. Đến thời điểm thích hợp TA sẽ giúp chúng tổ chức, TA sẽ giúp chúng xây dựng hệ thống. Khi đó, TA sẽ cho lòng tham và quyền lực len lỏi vào tâm hồn chúng, những kẻ cuồng tín sẽ càng trở nên cuồng tín. Đến một ngày chúng sẽ quỳ gối trước TA, ca tụng TA như thể TA là CHÚA của chúng. Vì chúng có lòng tin nên trò chơi này TA không bao giờ thua.”...
Tất nhiên đây chỉ là câu chuyện vui vẻ nhưng trong bối cảnh ấy, nếu tôi là Quỷ vương tôi cũng sẽ hành động y hệt vậy. Điểm mạnh nhất và điểm yếu nhất của loài người có lẽ chính là lòng tin, đặc biệt khi lòng tin ấy lại đến từ những con chiên ngoan ngoãn không còn lý trí hay từ những tín hữu mông muội mù quáng. Vậy bạn hãy thử nghĩ xem, bạn đang tin vào điều gì, bạn đang đặt nó vào tay ai?!
Bạn thân mến, tôi không nói giảm nói tránh. Loài người hoàn toàn đang bị dẫn dắt bởi tham sân si mạn nghi. Những người dừng lại để nhìn vào bản thân, để cầu đạo chỉ nằm trong số những người sau: người sợ cái chết, người bị tổn thương quá mức, người quá đủ đầy không phải lo lắng muốn tìm về điều cao hơn, người nghi ngờ và người tiếp nối tu tập nhiều kiếp. Chúng ta ở đây là một số ít những người đang mơ hồ nhận ra mình bị dắt mũi, mơ hồ nhận ra mình đang sống trong ma trận giả tưởng. Như phim Matrix, chúng ta vẫn đang trong phân cảnh ngồi đó và nhìn 2 viên thuốc xanh – đỏ, chúng ta vẫn đang lựa chọn. Bạn sẽ lựa chọn nhìn thấy sự thật, chơi cùng trò chơi với Quỷ vương để tìm cách chiến thắng hay Bạn sẽ lựa chọn quên đi điều đó, quay về hình ảnh chú cừu non tội nghiệp với sự ngu muội tràn ngập trong sự thao túng của Quỷ vương. Hãy nghĩ xem bạn muốn gì?! Đến được đây, chia sẻ được với nhau, chúng ta đã vượt qua môn vàn điều ngăn trở, từ âm nghiệp cho tới dương nghiệp. Nếu chọn sự thật, chọn bước tiếp, bạn sẽ phải đối mặt với thử thách thật sự của trò chơi, nhưng bạn cũng sẽ được trao năng lực để có cơ hội chiến thắng cùng các chiến hữu của bạn. Nếu bạn chọn quay lại, tốt thôi, bạn vẫn phải tự trả nghiệp của mình và ngụp lặn trong sự vô minh. Để lựa chọn cần sự dũng cảm và dấn thân. Sự lựa chọn là của bạn, không ai đánh giá bạn nhưng hãy cẩn thận, mọi sự lựa chọn đều có cái giá của nó. Làm một người chơi luôn luôn khó hơn làm một chú cừu.

Khi tôi quan sát, tôi luôn luôn quan sát. Tôi chợt nhận ra dù chúng ta là ai, có tuổi hay ít tuổi, tu tập hay xã hội, tích lũy được những gì, từ nhận thức đến vật chất thì hầu hết đều đang là những kẻ thất bại. Một điều đáng ngạc nhiên là sự thất bại có lẽ đã ăn sâu vào máu của từng người trong chúng ta một cách rất tự nhiên. Đó có lẽ là công việc mà Quỷ vương đã thực hiện. Chúng ta luôn sống trong sự thất bại, chỉ là ít hay nhiều thôi. Xã hội loài người và các tổ chức tôn giáo đã vô tình khiến bạn trở thành kẻ thất bại hoàn hảo, một kiểu nô lệ tự nguyện. Bạn luôn sống trong những nỗi sợ không tên, luôn bị dằn vặt bởi những mối quan hệ, luôn thỏa hiệp với sự khát khao vi tế của cái tôi, luôn lo lắng cho tương lai và mọi thứ. Bạn bị cuốn vào dòng chảy đen tối của ma quỷ mà không hay biết. Một sự thật bạn càng tài giỏi, bạn càng thông minh thì bạn càng dễ bị dụ dỗ vào đó cho dù bạn có là một linh hồn trong sáng đến thế nào đi nữa. Vì càng thông minh, càng tài giỏi thì cái tôi của càng được tô đậm dễ dàng và càng khó khống chế được nó. Bạn càng có niềm tin sâu sắc, bạn càng dễ lạc lối - đó là bài học tôi đã trải qua.

Tôi tôn trọng tất cả các Pháp xuất thế gian, tôi tôn trọng tất cả các vị thầy đang trao đi niềm tin và dạy cách sống lành. Nhưng với tôi đó chỉ là bước khởi đầu cho tất cả. Bạn cần phải bước qua nó, để nó trở thành chính bạn chứ không phải thứ bạn bám vào. Pháp chỉ giống như chiếc thuyền đưa bạn đến bến bờ nhận thức. Khi đến bờ rồi, bạn mãi đứng cạnh chiếc thuyền đó không?! Bạn không thể đi qua dòng sông nếu bạn không có chiếc thuyền, nhưng chiếc thuyền không phải thứ níu kéo bạn. 

Dù yêu đến bao nhiều cũng hãy cám ơn rồi buông bỏ nó đi, hãy bước tiếp để đến gần hơn với giác ngộ nếu bạn muốn. Vashna không cho tôi niềm tin, Vashna khiến tôi vứt bỏ đi niềm tin và sự mong cầu vì tôi cần những điều đó làm gì khi tôi đã được biết. Tôi sẽ bước đi trên con đường của sự biết, tôi dấn thân vào hành trình KarmaYoga của mình, tôi đồng nhất, tôi hân hoan và chào đón mọi sự Thượng đế đã sắp đặt cho tôi. Nếu tôi nói rằng bạn cần vứt bỏ niềm tin của bạn hay từ bỏ tôn giáo của bạn thì thật thô lỗ. Tôi chỉ mong rằng bạn có thể sẽ suy nghĩ thêm về những điều này để nhận ra bản chất của những vấn đề xã hội hiện tại. Khi hiểu về Cho đi và Nhận lại đúng cách, bạn hoàn toàn có sức mạnh để biến đổi cuộc đời mình. Hành trình do bạn lựa chọn, không có khổ đau hay hạnh phúc, chỉ là con đường do chính bạn lựa chọn trải nghiệm. Tôi kêu gọi bạn hãy nỗ lực vượt qua bài học tâm thức của bản thân, hãy nhận thức rõ ràng những gì mình đang hướng tới. Đừng tin bất kỳ điều gì ngay lập tức, kể cả với Cô giáo hay Vashna hay bất kỳ ai.. Bạn hãy xây dựng Niềm tin logic trước khi chính tay bạn vứt bỏ nó. Hãy thực hiện theo những gì được hướng dẫn và yêu cầu thực chứng khi còn khúc mắc, hãy nghi ngờ, hãy đặt câu hỏi. Đừng chỉ tin lời nói mà hãy trải nghiệm. Nếu năng lượng này thực sự không phải, hãy từ bỏ ngay lập tức. Nếu thực sự nó đúng đắn, bạn sẽ có cơ sở để không phải đắn đo, bạn sẽ không cần phải vất vả đi kiếm tìm nữa. Khi có được niềm tin rồi hãy tìm thấy KarmaYoga của mình. Khi bạn đã biết, bạn sẽ dễ dàng phá bỏ Niềm tin của chính mình, lúc ấy con đường của bạn là lý tưởng, con đường dẫn đến Đạo.  

 

Sau thời gian tiếp nhận từ Vashna, có một sự thật tôi logic nhận ra và cũng mới chấp nhận thế này. Tôi không biết THƯƠNG. Từ bé mẹ tôi đã rất buồn vì sự lạnh lùng, vô cảm của tôi đến nỗi thốt ra lời. Tôi không thích chia sẻ cảm xúc, không gian của mình với bất kỳ ai. Tôi rất yêu bố mẹ cũng như những người thân nhưng không thể nói ra lời yêu thương, ngọt ngào. Thật khó để tôi có thể ngồi đối mặt với ai đó, chia sẻ, yêu thương, xúc động trào nước mắt hay chỉ là trao nhau một cái ôm thắm thiết như các bạn đã làm. Nếu bạn chia sẻ với tôi, tôi sẽ vô cùng lý trí lắng nghe bạn, đồng cảm với bạn, cùng bạn giải quyết nhưng tôi sẽ không thể rơi lệ hoặc xúc động mạnh. Vậy nên em rất xin lỗi cô giáo và ace tham gia Dana, cứ đến đoạn nhảy múa với nhau hay chia sẻ cảm xúc, ôm ấp yêu thương là em lẩn như trạch, Haha. Trừ thiên thần trong sáng của tôi ra thì tôi chỉ có thể làm điều đó với một số cực ít người và không thường xuyên. Tôi đã bối rối vì tôi thấy bản thân thật mâu thuẫn. Bởi tôi có thể rơi nước mắt ngay lập tức, ở bất kỳ đâu khi chỉ cần nghĩ đến một số điều đang xảy ra ở xã hội. Bố tôi rất khổ tâm khi ông thấy tôi luôn nhìn ra bên ngoài. Ông luôn nói đầu tiên phải là gia đình, gia đình là cốt yếu nhất sau đó muốn chia sẻ với ai thì chia sẻ. Nhưng tôi không làm được theo ý bố tôi. Không phải ông ích kỷ mà đó là kết quả của nghiệp và sự sợ hãi do xã hội cài đặt đã ăn sâu vào trong ông. Ông luôn muốn tôi thật đầy đủ rồi hãy cho đi. Tôi vẫn yêu gia đình của mình sâu sắc, nhưng tôi cũng muốn hướng ra bên ngoài để giúp đỡ những người khác như mình. Tôi, gia đình tôi hay các bạn đều bình đẳng như nhau. Khi hành vi xã hội và tâm thức xã hội thay đổi, tất cả sẽ đều được hưởng lợi lạc. Một vài ví dụ đơn giản, chỉ cần ngồi nghĩ đến những đứa trẻ trong xã hội dù vui hay buồn cũng khiến tôi rơi nước mắt vì xã hội đang tha hóa chúng một cách rất vô thức. Hay tôi luôn khóc rất nhiều do khởi lên sự thương đồng loại mình và chính mình đang ngụp lặn trong vô minh mỗi khi nghe bài The Sound of Silence của Disturbed trình bày.

 The Sound of Silence của Disturbed Nó như những tiếng gầm xé trong tim tôi, nó khiến tôi cảm thấy mình có trách nhiệm với điều gì đó, tôi không biết nữa. Mỗi khi lời hát vang lên: And in the naked light I saw / Ten thousand people, maybe more / People talking without speaking / People hearing without listening / People writing songs that voices never share / And no one dare / Disturb the sound of silence... tim tôi thật sự thắt lại, nghẹn cổ họng. Bạn tin không, tôi vừa bật bài hát lên và tôi thực sự đang khóc khi viết đến đây, tôi thương đồng loại mình và chính mình. Tôi chỉ muốn hét lên rằng bạn ơi, hãy cố gắng lên, hãy nhận ra đi, hãy nắm lấy tay tôi, chúng ta hãy phá tan sự im lặng của bầy cừu...

Thật vô nghĩa đúng không, vì xã hội này đã lỡ coi sự im lặng và ích kỷ là hạnh phúc rồi. Bạn hãy thử nghe và xem chúng ta có đồng cảm không. Rồi nữa, bạn biết bài hát Bella Ciao chứ?! 

Nó có từ thế kỷ 19 nhưng đến những năm 1945 đó được coi là bài hát của những người chiến sỹ du kích trong cuộc kháng chiến chống lại phát xít Đức. Tôi vô tình nghe bài hát này khi xem Money Heist. Từ đó bài hát này ám ảnh tôi. Mỗi khi lời hát được cất lên tôi lại khởi lên sự đau xót, sự giã biệt chia ly với lời lẽ đanh thép lại khiến tôi thấy đau khổ tột cùng, không hiểu sao tôi thấy mình có lỗi với những điều tồi tệ ấy một cách rất chân thực. Tôi thương những người lính ấy, tôi thương cho những nụ cười ấy, tôi thương chính mình, tôi thực sự không muốn những điều đó tiếp diễn. Vì chiến tranh, vì sự ngộ nhận quyền lực mà họ phải rời xa gia đình, rời xa người yêu thương để đổ máu, để hy sinh trên chiến trường. Mỗi cuộc chiến đều có lý lẽ của riêng nó, nhưng với tôi tất cả đều là vô nghĩa ngay từ trước khi bắt đầu. BellaCiao_Accordion
Mỗi khi thiền sám hối, chỉ cần nhắm mắt là những cảm giác về hậu quả của chiến tranh lại ấp tới, tôi lại auto nghẹn họng gớt nước mắt, haizz. Tôi thực sự muốn tất cả vạn vật được hạnh phúc, bình yên.
Trong Dana khi cosplay con trạch, tôi đã lẩn ra chỗ khác, quan sát và mỉm cười. Tôi thật sự cảm nhận hạnh phúc khi thấy mọi người được hạnh phúc, yêu thương. Tôi nhận ra mình muốn làm việc, kết quả công việc đó giúp mọi người trải nghiệm yêu thương và tìm thấy đạo. Tôi có thể chưa biết THƯƠNG nhưng tôi có BI, tôi đau xót trước nỗi khổ của chúng sinh. Tôi khát khao được giúp đỡ nhưng theo một cách khác. Và cũng thật buồn cười, từ khi sinh ra tôi đã đặt tên là Bi. Người ta thường nói đừng luôn cho kẻ khó “con cá”, hãy dạy họ cách câu “cá”. Nhưng có ai nghĩ rằng họ sẽ câu bằng gì chưa? Hay câu ở đâu, chỗ nào an toàn, chỗ nào có “cá”?! Đó chính là điều tôi sát quyết. Nếu không có bóng tối, ánh sáng sẽ trở nên vô nghĩa; nếu không có ánh sáng, bóng tối sẽ trở nên trống rỗng. Mỗi người một vai trò, chúng ta cần sát cánh cùng nhau. Nếu bạn chỉ dẫn cho kẻ khó cách câu “cá”, Tôi và những người như tôi sẽ tạo dụng chỗ câu “cá”, cung cấp cần câu và bảo đảm sự an toàn cho họ. Đó là con đường KarmaYoga của tôi.

Từ Vashna, tôi đã vứt bỏ niềm tin, tôi thấy LÝ TƯỞNG, còn mơ hồ nhưng tôi càng cảm nhận được nó rõ hơn từng chút qua mỗi giây mỗi phút, mỗi hơi thở. Tôi không cống hiến cho Cô giáo, tôi không cống hiến cho Vashna, tôi cống hiến cho Đấng thiêng liêng bằng sự tận hiến trên hành trình của mình. Nói một cách thô thiên, khi đã nhận thức, tôi “sử dụng” Vashna để thực hiện KarmaYoga của mình. Vashna là một mái nhà, là một nơi để trở về, là nơi cung cấp những cơ hội tuyệt vời cho tôi thực hiện những điều mình mong muốn (nếu bạn đủ nhận thức như tôi, bạn sẽ hiểu ý tôi không phải là công việc, tôi không thiếu công việc. Nhưng nhiệm vụ và công việc dành cho Vũ trụ thì tôi thiếu). Vũ trụ thông qua Vashna đã cho tôi được Nhận những điều tôi thiếu nên giờ tôi sẽ Cho đi những điều tôi có. Nếu bạn cũng thế, xin hãy đến chia sẻ với tôi, “sử dụng” tôi, hòa màu sắc của bạn với màu sắc của tôi để chúng ta cùng xây dựng nên những điều tốt đẹp, để những nụ cười, những cái ôm, những bài hát rung động như Dana luôn được hiện hữu và được lan tỏa.

Quay lại một chút suy nghĩ về Dana. Tôi đã có những cảm nhận rất mạnh mẽ khi ở đó và quan sát. Tôi ít khi tham gia các hoạt động cộng đồng trước đây nên không có nhiều trải nghiệm nhưng tôi biết các hoạt động đề mang lại vô vàn tiều tích cực. Ace tham dự Workshop Tái tạo ở HN và Retreat Dana ở Vũng Tàu, chúng ta thử ngồi an tĩnh suy nghĩ về những điều diệu kỳ đã xảy ra ở đây, nó có xuất hiện đầy đủ ở những hoạt động nào đó ở đâu khác chăng?! Hãy cho phép mình được so sánh để cảm nhận được những điều kỳ diệu. Đừng chỉ để nó trôi qua như một cảm xúc hay một kỷ niệm đẹp. Mọi người sau khi tham dự về tràn đầy cảm xúc, nhận ra nhau, kết nối với nhau, yêu thương nhau. Những dòng chảy năng lượng được khơi thông, những niệm lành được khởi lên, những tư tưởng sát quyết được bùng cháy. Nước mắt của sự vui mừng luôn tuôn trào, nỗi sợ hãi được buông bỏ... Không chỉ là những ace học viên, trong Dana có mẹ vợ và người bác cao tuổi của tôi, họ chỉ là người bình thường vẫn còn chút e dè khi bắt đầu tham gia. Nhưng mẹ và bác đều bừng tỉnh những cảm xúc và thật sự bỏ qua rào cản ban đầu vì nhận được những giá trị lớn lao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Thậm chí các bà còn tự rủ nhau lần sau có nữa thì rủ chị đi nhé.  Bạn có thể xem clip phỏng vấn đề cảm nhận điều này. Sự kết nối năng lượng thật sự kỳ diệu. Không biết ace có như tôi,  khi tôi tham dự cả 2, tôi thật sự mong muốn có thêm thật nhiều những hoạt động như vậy để nhiều người hơn nữa được trải nghiệm, nhận ra và trở về. 

Bên cạnh đó, khi lắng nghe ace chia sẻ về cuộc đời mình, tôi như được xem những bộ phim quay nhanh, trải nghiệm cảm xúc của anh chị, chứng kiến sự vượt lên của anh chị. Thực sự đó là điều quý báu vô cùng tôi nhận được. Tôi có rất nhiều phân tích rút ra từ đó nhưng sẽ không đủ để nói ở đây. Chỉ đơn giản là tôi cảm thấy biết ơn vì anh chị đã ở đó, đã nói ra, đã vượt qua chính bản thân mình. Vì chúng ta là một nên anh chị chịu đựng, anh chị chiến đấu, anh chị vượt qua cúng giống như tôi chịu đựng, tôi chiến đấu, tôi vượt qua vậy. Tôi xúc động vô cùng vì điều đó, tôi đã không còn một mình, tôi đã nhìn thấy những người anh em, những người đồng đội. Xin chúc mừng và xin cám ơn hành trình gian khó của tất cả chúng ta. Hành trình vượt qua của Chị Ngọc, chị Long, anh Minh Tây, bé Bình an, anh Lộc, chị Hoàng… là những bài học rất lớn và là động lực mạnh mẽ để tôi thực hiện sát quyết của mình, để không chỉ chúng ta mà còn rất rất nhiều khác nữa sẽ có cơ hội cùng nhau vượt qua và đôi chân sẽ đặt trên hành trình KarmaYoga của chính mình.

Tất nhiên không thể bỏ qua dấu ấn về hành trình đặc biệt của Thư. Ai đến cũng có điều đặc biệt. Nhưng Thư cho tôi cảm giác thực sự yên tâm và trân trọng thật sự sâu sắc. Tôi thú nhận là đã hơi buồn với cảm giác nếu Thư không đến được. Nhưng cô gái vượt qua mọi cản trở của sự chưa chấp nhận của những người thân, vượt qua cản trở của khoảng cách, vượt qua khó khăn của thời tiết giá lạnh để mang đến sự hiện hữu của mình. Tôi vận nhớ buổi trưa áy, 2 cô gái xinh tươi xuất hiện như đến từ hư vô cùng những chiếc vali nặng nề, tôi chạy ra cosplay cửu vạn có 1 đoạn còn thở dốc. Thư mang đến những tiếng chuông rung động dành tặng tất cả, cho mọi người tận hưởng sự chữa lành từ tâm thức, rồi lặng lẽ gói gém lên đường rời đi khi trời mới 1h30 sáng. Rồi tới Hương, cô gái tỏa nắng với lời dẫn thiền như tiếng thì thầm của ánh sáng dẫn dắt mọi người quên đi những ưu tư chỉ còn lại sự chìm đắm vào không gian và năng lượng của những điều tự nhiên nhất. Cảm giác như chỉ cần em xuất hiện, năng lượng trong sang của em cũng sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy thật bình yên. Và rổi anh Lộc, người “đồng nghiệp” với tôi, thật sự rất đồng nghiệp nên cảm thấy kết nối ghê :)). Anh Lộc thì khỏi nói, lòng nhiệt huyết và sự cho đi của anh có lẽ đủ để đánh bật tất cẩ những tâm hồn lạnh giá nhất. Những bài tập anh mang đến cho mọi người thật tuyệt diệu. Tôi tin tưởng nếu mọi người chăm chỉ tập luyện theo những cách thức anh Lộc truyền sẽ có những hiệu quả bất ngờ. Dù hình tướng hơi kỳ cục tí, tôi vẫn phải trốn vào góc nhà mới dám thực hiện =)) Cũng không thể không biết ơn anh Cường, anh bận việc không tham dự được nhưng những sự quan tâm hỗ trợ của anh giống như anh luôn bên cạnh tất cả vậy. Còn nhiều nhiều nhiều điều tuyệt diệu tôi thấy từ các anh chị, ngôn từ không thể diễn tả đủ được. Tất cả đều cho tôi thấy anh chị đang vô tình hoặc hữu ý thực hiện KarmaYoga của mình.

Dù vậy tôi cũng nhận ra một điều quạn trọng, KarmaYoga mang đến sức mạnh vô cùng lớ nhưng mọi sự cần cân bằng và phải có năng lượng cao dẫn dắt. Giống như Adolf Hitler, mội hành trình KarmaYoga tuyệt đối nhưng thiếu sự dẫn dắt, vô cùng nguy hiểm đến mức trở thành ác quỷ trong loài người. Tôi sẽ chia sẻ về con người này và sự nguy hiểm của KarmaYoga khi sai đường khi chúng ta có cơ hội. Nghe đến đây, bạn sẽ hiểu với tôi Karma Yoga với tôi không phải là phụng vụ cộng đồng, không phải thế. Karma Yoga là một con đường chống lại sự vị kỷ của cái tôi, con đường biến hành động trở thành một sự dâng hiến cho cái chung nhất mà không nghĩ về phần thưởng, lợi ích của bản thân, không gắn mình vào kết quả. Bạn thấy đó, nếu một người thực hành KarmaYoga mà sai tư tưởng, sai định hướng sẽ vô cùng nguy hiểm với toàn thể. Vì họ là những người mạnh mẽ nhất, phi thường nhất. Bạn cũng có thể biết mỗi hành động, ý nghĩ của chúng ta đều tạo ra Nghiệp. Nghiệp không tốt cũng không xấu, nó chỉ là kết quả của hành động, ý nghĩ nhưng chúng ta lại bị ảnh hưởng quá nhiều từ Nghiệp nên thường bị chấp vào mê, khổ. Nếu đi con đường Karma Yoga là bạn sẽ không tạo them Nghiệp và nó là sự giải phóng Nghiệp quả vướng thân để thực sự tìm về con đường của giải thoát. Chính vì vậy, lựa chọn thực hiện Karma Yoga như thế nào, được dẫn dắt bởi hệ thức nào là rất cần thiết nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Tôi không muốn bạn hiểu rằng tôi muốn nói Vashna là nơi bạn nên gieo mầm và gửi gắm những giá trị cho hành trình KarmaYoga của mình. Điều đó bạn cần phải tự cảm nhận, tự trải nghiệm, tỉnh táo để nhận ra điều đúng đắn đối với bạn. Hãy luôn an tĩnh và đối chất với chính mình, với cái tôi của mình, hãy cảm nhận nguồn năng lượng mình tin tưởng. Ngoài kia có rất nhiều vị thầy thiện lành có năng lực đang dang tay giúp đỡ nhiều người. Họ thật sự có năng lượng, thật sự có năng lực. Nhưng bạn thân mến, tôi tin là mức độ sẽ khác nhau, 20%, 40%, 80% hoặc thậm chí 100%. Chính vì thế tôi không phản đối bất kỳ vị thầy nào, tôi tin vào cảm nhận của mình và tôi nói bạn hãy luôn đòi hỏi thực chứng và hãy tự cảm nhận. Vì nếu bạn đã đi trên con đường này, bạn sẽ có thể cảm nhận được về sự khác nhau của tần số rung động. Ví dụ như chỉ nói về Reiki, bạn hãy xem ai là người dẫn truyền năng lượng, họ có sự sát quyết như thế nào, họ có lối sống ra sao, bạn cảm nhận tần số rung động của họ cao ở mức nào… 

Trước khi học Usuha Reiki, tôi đã 2 lần từ chối học Reiki do vợ tôi giới thiệu. Do trước đó tôi cũng tiếp xúc với vài người thầy reiki của vợ tôi, quan sát họ, trải nghiệm họ và tôi đã hỏi: Những người là Master Reiki họ có biết chính xác họ đang làm gì không? Họ có cảm nhận được thực sự năng lượng mạnh mẽ đủ để trao truyền không hay chỉ đang làm theo sách vở, theo hình thức? Lối sống của họ duy trì trong lành đến mức nào để truyền năng lượng cho tôi mà không dính mắc? Tại sao chỉ cần bỏ ra chút tiền ra và học vài ngày là có thể trở thành Master vậy, năng lượng reiki đơn giản vậy ư?... Tôi hỏi họ cũng chỉ ấp úng, nếu bạn biết, bạn hãy giúp tôi trả lời nha, tôi còn nhiều câu hỏi lắm. Khi được giới thiệu học Usuha Reiki chắc tôi cũng từ chối nếu như Vũ trụ không ép buộc vậy. Khi học, tôi cũng mạnh dạn đề nghị thực chứng những câu hỏi này và đã được thuyết phục. Tôi cũng được chứng kiến các anh chị em chia sẻ những điều ồ à và cách họ tương tác với năng lượng Meenakee, cách mà chủ thể cảm nhận năng lượng khi họ làm ca. Tôi quay lại hỏi những vị Master kia để so sánh thử và… vẫn thế. Bạn nhớ rằng chúng ta luôn có quyền so sánh và đánh giá. Vì thế sát quyết thực hiện KarmaYoga không hề dễ dàng nhưng chọn “hệ thức”, chọn “người dẫn dắt” còn khó khăn hơn, đôi khi nó còn là sự may mắn. Đối với tôi, đó là Vashna, vì tôi đã được thực chứng, đã “thấy” và tôi tạm thời thỏa mãn với những điều đó.

Một trong những điều quan trọng mà bản thân tôi đúc rút, thứ người ta thường nói là “cái tôi to” quả thật không hợp lý. Chúng ta thường tô đậm “cái tôi”, khiến nó trỏ nên nhỏ bé và đậm đặc chứ nó không to ra. Mặt khác “Cái tôi” là cơ sở chúng ta mang xuống cuộc sống này, chúng ta chỉ có phật tính chứ chưa phải các vị Phật, nếu không có nó chúng ta sẽ không thể trải nghiệm, không thể có bài học. Vượt qua bài học từng bước từng bước, kiếp này qua kiếp khác dần dần chúng ta mới cân bằng được “cái tôi” và buông bỏ nó đúng nghĩa. Vậy cho nên chúng ta hay nói với nhau “buông bỏ cái tôi” là nhảm nhí, điều bất hợp lý. Tôi không nói triết lý Đức Phật trao truyền là sai lầm. Tôi nói cách bám chấp từ ngữ của người đời là sai lầm. Trí tuệ hạn hẹp đã sinh ra những lý thuyết hạn hẹp và chúng cố tình nhồi nhét tư tưởng đó vào những điều đẹp đẽ mà các Ngài đã trao truyền cho nhân loại. Thật thảm hại. Nhận thức xã hội, Tôn giáo mị dân. Với tôi, cái tôi cần được kiểm soát, cần được phóng đại ra cho đến khi bao trùm lên tất cả. Khi ấy cái tôi của bạn sẽ hòa vào cái tôi của tôi, vạn vật chúng sinh là một, chúng ta đều ảnh hưởng, tác động lẫn nhau. Bạn có yêu thương vô điều kiện không nếu đó là con hàng xóm chứ không phải con đẻ của bạn?! Hãy nghĩ về điều đó, hãy nghĩ về cái tôi và kiểm soát và sử dụng nó đúng cách để tạo nên nhiều điều phúc lạc, đừng vứt bỏ nó.

Ví dụ như cái tôi vị kỷ thể hiện rất rõ trong những chia sẻ mà tôi nhớ có lần đọc thấy mấy chị đẹp, anh xinh giảng đạo lý online, anh chị ấy bảo đã chữa lành, làm từ tâm sao lại lấy tiền, nó là trá hình, là vô đạo đức… Ôi tôi xin, lũ ngu ngốc. Tất nhiên không phủ nhận hiện nay thường vàng hạ cám đủ cả. Nhưng như tôi đã nói, hãy đừng tin ai, hãy yêu cầu thực chứng và tỉnh táo để không dính vào các bẫy tinh vi. Có cái giả không đồng nghĩa là không có cái thật. Tôi hỏi tí đơn giản, anh chị ấy đi khám bác sỹ anh chị ấy có đòi free không nhỉ?! Hay còn dúi thêm tiền vì sợ người ta không dành “tâm” cho mình?! Cũng là mang lại sức khỏe, cũng mất nhiều công sức, tâm huyết, năng lượng, thậm chí còn hy sinh những thú vui xã hội vậy tại sao lại phải FREE ạ?! Nước cười. Những nhà trị liệu chữa lành hay bất kỳ ai trong ngành nghề nào làm việc với cái tâm tận hiến của mình, đó đã là một phần của KarmaYoga.

Khi tôi hiểu về Quy luật Cân bằng năng lượng và sự vận hành của Cho - Nhận, tôi sẽ không bao giờ Cho đi “miễn phí” nữa. Vì khi cho đi miễn phí bạn sẽ trở thành chủ nợ, bạn sẽ tiếp tục gieo nghiệp cho người khác. Và nếu bạn luon đòi hỏi nhận miễn phí bạn sẽ trở thành con nợ. Nếu bạn là con nợ của xã hội đen, bạn có thể nhờ cơ quan công quyền giúp đỡ khi đi dí nợ quá mức. Nhưng bạn sẽ nhờ ai khi Vũ trụ di nợ nghiệp cho bạn?! Tự bạn đưa bạn vào trầm luân. Đó là lý do tôi nói họ ngu ngốc, một từ ngữ giảm nhẹ của vô minh. Tôi sẽ cho đi và tôi sẽ yêu cầu nhận lại bất kỳ điều gì tôi muốn, không chỉ là tiền hay vật chất, mà có thể là lời hứa tâm thức của người được hỗ trợ để họ cũng sẽ giúp người khác như họ đã nhận được sự giúp đỡ từ tôi hoặc đơn giản chỉ là một cốc nước, một lý trà đá…bất kỳ điều gì, nhưng không bao giờ “miễn phí”. Cho nên trước giờ tôi cực kỳ dị ứng với 2 chữ “từ thiện”, nó tạo nên sự sai lầm khủng khiếp về nhận thức chung. Bạn có biết khi đi làm “từ thiện” bạn được Nhận nhiều hơn thứ bạn Cho đi không?! Nếu thế bạn còn gọi là từ thiện nữa không?! Xã hội đã làm 2 từ đẹp đẽ này biến tướng kinh khủng, đến mức tôi không muốn thốt ra khỏi miểng. Khi đi thừ thiện chúng ta thực sự không hề từ thiện. Đó là góc nhìn từ sự cân bằng của dòng chảy năng lượng.

 

Bạn thân mến, hành trình nhận thức của một kẻ vô năng như tôi nó sẽ như vậy. Tôi dám nói rằng dù bạn giỏi vô cùng, giàu có vô cùng hay chỉ là cửu vạn như tôi nếu chưa bước qua bên này của nhận thức, chỉ đứng ở bờ bên kia và đánh giá, phán xét, thì tôi sẽ dành cho bạn một nụ cười mỉm, tiếng chào thân ái và quay lưng bước đi. Tôi vốn không là ai và sẽ không là ai nhưng tôi dám nói tôi đang đi nhanh hơn rất nhiều người về tâm thức. Tôi bản thân đã tự chuyển hóa nhiều bằng tư duy tự thân nhưng Vashna đã giúp tôi chuyển hóa gấp nhiều lần bằng năng lượng và bằng khoa học thực chứng. Nếu bạn muốn chia sẻ thêm tôi đã chuyển hóa những gì, hãy đến, tôi sẵn sang mời bạn một ly café, đó cũng là sự chuyển hóa lớn nhất của tôi. Tôi không nói tôi sùng tín Usuha Reiki hay cho rằng phương pháp này là tất cả nhưng với tôi đây là phương pháp thực sự đáng để chúng ta tiếp tục duy trì. Sau đó, bạn sẽ có nhận thức để tự lựa chọn con đường của mình. Tôi sẽ luôn ở đây, chia sẻ, chìa tay ra cho những ai chưa vượt qua để hỗ trợ, nhưng sự lựa chọn là của cá nhân, tôi cũng luôn sẵn sàng quay lưng ngay lập tức vì còn rất nhiều người khác nữa, tôi và các bạn đều còn rất ít thời gian.
Nếu nhận ra điều đó, nếu tâm thức các bạn đủ lớn, bạn sẽ hiểu tôi sâu sắc hơn. Tôi chờ đợi cánh tay những người đồng đội, tôi biết mình không đơn độc. Dù ở bất kỳ vị trí nào, sự so sánh hơn kém không tồn tại, sự phân biệt chấp trước khi tồn tại, chúng ta chỉ làm đúng vai trò của mình. Một bộ máy hoàn chỉnh cần tất cả bộ phận và chúng biện chứng lẫn nhau, thứ gì cũng quan trọng. Vô cùng biết ơn Vũ trụ, biết ơn Cô giáo, biết ơn Dana, biết ơn những người đồng hành với tôi đã cho tôi những nhận thức này. Xin cảm ơn rất nhiều, tôi thực biết ơn.
Tâm trí bạn đi đến đây, bạn cũng xứng đáng và bạn luôn xứng đáng nhận được những niệm lành từ tôi. Cám ơn ơn bạn rất nhiều.
Tôi vô cùng lạnh lùng những cũng tràn đầy nhiệt huyết. Tôi không bỏ lại ai nhưng cũng không cần níu kéo ai. “
Tôi là ARJUNA THẾ QUÂN.
31.12.2023
[Bức tâm thư của 1 học viên Usuha Reiki gửi gia đình VASHNA GROUP)

Bình luận: 0

Tin tức liên quan

0916.84.8888
  • Phone
  • Zalo
  • Messenger