DUYÊN KHỞI TỪ KHÔNG, TRỞ VỀ KHÔNG - Hành trình đi về tính KHÔNG
06
04/2023

DUYÊN KHỞI TỪ KHÔNG, TRỞ VỀ KHÔNG - Hành trình đi về tính KHÔNG

02

Trong hành trình đi từ KHÔNG LÀM GÌ tới GÌ CŨNG LÀM, mình hầu như không thể vượt qua được sự vất vả và nỗi buồn nếu như không có chị D - người bạn đầu tiên chân thành với mình giữa những ngày tháng xa nhà. 

Quê ở Bến Tre, chị D hòa đồng, thân thiện với dáng người xinh xắn cùng làn da trắng trẻo. Vừa gặp mình, chị chào đón ngay, rồi vừa dẫn mình đi xem mọi nơi, chị vừa động viên “yên tâm, có gì khó, em cứ nói với chị”. Và rồi chuỗi ngày vất vả của mình có thêm niềm vui với sự bầu bạn của chị. Chị dạy mình mọi thứ: nấu những món đơn giản mà ngon, dọn dẹp thu xếp. Mỗi khi mình đuối sức hay nản lòng, chị lại động viên mình cố lên. Chị cho mình cảm giác được làm một đứa em bé bỏng, dù có dại khờ, vụng về thì vẫn được chị yêu thương. Với chị, mình tin cậy hoàn toàn. Và lần đầu tiên trong cuộc đời, mình không cần phải che dấu tâm sự với người lạ. Mình kể hết lý do mà mình đến đây, vừa kể vừa khóc, kết bằng câu hỏi “chị thấy em ngốc lắm phải không?”. “Em không ngốc. Em chỉ là muốn tự đi trên đôi chân của chính mình thôi, điều ấy chính đáng mà!”. Ấm lòng biết bao khi được chia sẻ! Hạnh phúc biết bao khi có người lắng nghe TRẦM MẶC chia sẻ mà chẳng cần phải SÔI NỔI chiều theo ý người ta…

Thế là những ngày làm căng thẳng có thêm niềm vui chia sẻ khi tan ca của mình và chị.

Trong mắt mình, chị D tuyệt lắm!

Chị D rất tôn trọng lựa chọn và mong ước của mình, chị không nhìn nó theo con mắt phán xét như người khác. Ngược lại, chị còn giúp mình thực hiện mong ước nhanh hơn bằng việc hỗ trợ hết mức cho mình trong nghề: dìu dắt, bảo ban, động viên khi mình làm sai. Giá mà mọi sự cứ tuần tự như vậy, hẳn là mình sẽ thấy đời có chút bình yên. Vì ít nhất mình thấy có điểm tựa, có niềm tin ấm áp.

Bình yên chưa bao lâu thì bão dông lại kéo đến…

Đầu tiên là chị D của mình bắt đầu ăn mặc trang điểm kì lạ, sexy hơn. Ngoài giờ làm, chị đi ra ngoài cho đến đêm khuya mới về. Những câu chuyện tâm tình không còn nữa vì chị dường như vội lắm, chỉ kịp hỏi han mình vài câu. Mình chỉ nghĩ là chị kiếm thêm việc nào đó để tăng thu nhập. 

Nhưng rồi mình dần nghe người ta bàn tán, xì xào về chị. Người ta gọi chị của mình là cave, khinh thường chị đang bán thân kiếm sống. 

Khi bạn yêu quý ai thì bạn sẽ không quan tâm người khác nói gì về họ đâu đúng không? Mình cũng vậy, mình tôn trọng chị D như cách chị tôn trọng lựa chọn của mình, nhưng mình cũng muốn làm rõ mọi chuyện, muốn biết sự thật từ chính những lời của chị. Mình không muốn chị phải khép mình, đơn độc giữa những lời dèm pha, khinh miệt bủa vây. Mình quá hiểu về sự cô đơn giữa cuộc sống này…

Vậy nên mình đã quyết định hỏi rõ chị vào một đêm tĩnh lặng mà 2 chị em cùng khó ngủ, rằng có thật chị như người ta nói hay không?

Chị lặng người đi, kìm nén rồi vỡ òa. Có lẽ chị chịu đựng cảm giác tồi tệ này đã lâu lắm rồi. Chị nói với mình trong tiếng khóc: "Em có khinh thường chị không? Đúng, chị như người ta nói đó, tại chị chẳng có gì khác để đánh đổi ngoài bản thân này. Em biết không, ba chị đang ung thư giai đoạn cuối đó mà nhà chị đâu có tiền. Đừng nói là thân xác, chứ ngay cả mạng sống này bán đi mà đổi được cho ba, chị sẵn lòng. Chị không thể để yên để “trời kêu ai nấy dạ” như ba chị nói được. Nếu mất ba… chị không biết mình sẽ sống sao nữa…"

Những lời giải thích thống khổ của chị xoáy thẳng vào tim mình. Cổ họng mình nghẹn lại, sống mũi mình cay cay. Mình thương chị quá. Thương đến mức cảm nhận rõ rệt được nỗi đau của chị. Nhưng mình giúp gì được cho chị đây? Ngay cả những câu hỏi khổ tâm của chị mình cũng không trả lời được:

- Chị sống có tệ lắm không mà sao chị khổ quá vậy em?

- Sao ba chị nghèo vậy, tốt vậy mà lại mắc bệnh nan y thế này?

- Tại sao hạnh phúc với người ta thì dễ mà với chị, chị chỉ cần người thân của chị mạnh khỏe thôi, mà cũng không được nốt…

Lúc ấy mình chỉ biết ôm lấy chị, cùng khóc với chị, và sẵn sàng chia sẻ số lương ít ỏi của mình góp chung với chị… Nhưng đó chỉ là muối bỏ bể mà thôi…

Mình đã shock, shock vì những gì mình biết về cuộc sống ít quá. Shock vì tự thấy rằng... chính mình nhỏ bé quá. Dưới màn đêm lặng lẽ, những giọt nước mắt bất lực và yêu thương của chúng mình hòa vào cùng nhau…

Mình thấy chị ấy thật sự đáng thương, nhưng lựa chọn của chị ấy thì cao cả hơn mình nhiều lắm. 

Trong khi mình bỏ lại gia đình với đầy đủ về tài chính, kinh tế và điều kiện sống, để bỏ chạy hiện thực, chỉ dám nhắn những cái tin ngắn ngủn về cho ba mẹ rồi lại tắt máy, chỉ dám làm vậy để ba mẹ không tìm kiếm mình. Thì chị ấy buông bỏ hạnh phúc của mình, hi sinh mọi thứ mình có, một mình ngược lại sóng gió để chăm lo cho bố chị ấy trong thời gian cuối đời.

Sau chuyện đó, mình đồng cảm hơn với chị. Cũng có lần mình đề nghị chị chia sẻ câu chuyện với những người đồng nghiệp khác để họ không xa lánh và nhìn chị khinh bỉ. Nhưng chị gạt đi, chị nói: “Cuộc đời là nhiều vỏ bọc, chúng ta không nên ép người khác phải hiểu cho bản thân mình”. Vậy đấy, nếu chỉ nhìn vỏ bọc bên ngoài, mấy ai hiểu được nỗi lòng bên trong?

Lòng chị đầy tổn thương và số phận bi thương như vậy rồi sau này, chị sẽ tiếp tục như thế nào? Mình ước gì mình có đủ sức mạnh để chữa lành cho chị - Đó là một ý nghĩ thoáng qua trong mình rồi in sâu mãi.

Những vết thương cơ thể thật dễ thấy. Nhưng những vết thương lòng thì mấy ai hay.

Ai cũng có niềm đau riêng, và vô tình, người ta không còn đủ cảm thông, san sẻ hay chữa lành cho nhau được nữa… Nếu mình có thể chữa lành những nỗi đau tinh thần chẳng phải cũng là cứu người đó sao? Cứu lấy những niềm tin, tiếp thêm động lực sống hoặc chữa lành những vết thương nội tâm âm ỉ để người ta mạnh mẽ hơn với con đường của mình.

Cũng chính vào thời gian này, mình bắt đầu nghĩ về những thứ đến và đi trong cuộc sống này. Mình nhìn thấy sự tất bật và bận rộn trong từng giây phút. Mọi người, từ những chị nhân viên lâu năm tới những cô bé ít tuổi vừa xin vào làm việc đều chạy theo guồng quay cuộc sống để tìm kiếm cơ hội sống. Đôi lúc, mình nhìn thấy những đứa bé bán vé số đi lang thang qua con phố trước mặt. Chúng luôn bơ phờ, đói và mệt. Mình biết, những hình ảnh đó không phải xa lạ gì trong xã hội nhưng là một tấm gương phản chiếu với mình. Mình thấy mình đã quá may mắn với cuộc sống của mình. Mình có gia đình, có một gia đình khá giả… và nay, mình được thấy nhiều ước mơ của những mảnh đời khác đó… những mảnh đời xa lạ nhưng gần gũi.

Càng thương chị D, mình càng phấn đấu, cùng san sẻ, cùng cầu nguyện cho ba chị lành bệnh. Thực tế thì bệnh tình của ba vẫn tiến triển nặng lên từng ngày. Mọi nỗ lực đến cùng cực của chị D không cứu vãn được tình hình. Cuối cùng chị vẫn thua số phận. Cái chết đau đớn trước bạo bệnh của ba chị đã mang theo tất cả tình cảm, niềm tin và nghị lực hướng thiện, hi vọng cuộc sống của đứa con gái.

Khi điểm tựa cuối cùng vụt mất, đau đớn, tức tưởi… thì người ta thực sự vụn vỡ.

Và mình cũng mất chị D từ đó. Chị lẳng lặng bỏ đi, không để lại bất cứ liên hệ gì như đoạn tuyệt với quãng đời đau khổ.

Vậy là, duyên khởi từ không, lại về không…

Chị đi rồi nhưng tâm tư thì vẫn còn đó. Mình buồn vô hạn.

Không phải vì thiếu đi người chia sẻ, chiều chuộng. Mà vì mình xót xa cho nỗi đau thắt nghẹn trái tim chị, xót xa cho ước mơ nhỏ nhoi của chị giờ đây vụn vỡ. Có thể trước kia chị tìm đến một nghề tăm tối để tìm ánh sáng cuối đường hầm - hi vọng giữ ba, giữ yêu thương gia đình thì giờ đây chị còn gì để mất?

Con người thật nhỏ bé, trước bệnh tật, trước biến cố và trước cả sống chết.

Ba chị D chỉ là người bình thường nhưng là cả thế giới với chị. Cũng như vậy, chị D đến hay đi không ảnh hưởng gì tới mọi người, nhưng sự biến mất của chị để lại trong mình một vệt xám đậm sâu. Mình lờ mờ nhận ra sự hữu hạn của con người, đau khổ của sinh lão bệnh tử và cả những cơn lốc đau thương lôi tuột người ta đến bờ vực thẳm, nhận thấy cả quá trình phấn đấu đến cùng cực rồi lại trở về không của kiếp người.

Người tốt sẽ được hạnh phúc, niềm tin của chúng ta vẫn luôn là vậy, nhưng tại sao chị sống tốt mà vẫn mang nhiều nỗi đau? Câu hỏi ấy của chị mình cũng chưa trả lời được… Mình chỉ nghĩ chị cần được yêu thương và chữa lành những tổn thương, bù lại cho cách sống hi sinh vì người khác… Dẫu sao, chị đã có cơ hội báo hiếu cho ba chị, mình tự an ủi nội tâm mình như thế…

Những ngày sau đó mình không còn vô tư được nữa. Chuyện của chị D làm mình dấy lên một nỗi lo sợ vô hình: sẽ ra sao nếu mình chưa thể báo đáp ba mẹ mà bệnh tật xảy đến? Mình đi thế này rồi ba mẹ ở nhà như thế nào? Chấp nhận đi là chấp nhận tiến chứ không có lùi. Chỉ có con đường cố gắng nỗ lực để thành công trở về mới là liều thuốc xoa dịu mọi thứ. Mình khao khát ngày học thành công quay trở về… Và suy đi tính lại, mình vẫn muốn theo nghề Spa - một nghề làm đẹp cho đời, đem lại nụ cười hạnh phúc của những người phụ nữ muốn tìm lại thanh xuân. Gia đình mình có truyền thống về y dược, cứu người. Nhưng mình nhận ra, cứu người đâu chỉ đơn thuần có sức khỏe, mà còn có tinh thần, cảm xúc, thái độ, niềm tin. Khi người ta có niềm vui sống thì người ta sẽ giàu sức sống hơn. Và Spa là một nghề như thế - đem lại niềm vui cho những người phụ nữ vốn đã đổi tuổi xuân lấy sự hy sinh cho gia đình, sự nghiệp hay người thân. Làm đẹp cho họ, cũng là tặng họ món quà hạnh phúc. Phụ nữ mà. Đẹp ai cũng thích hết. Nghĩ vậy, mình càng quyết tâm học nghề Spa.

Mình tự cho mình những cột mốc cần học – hiểu được về Spa. Từ việc quản lý, tổ chức, kinh doanh, marketing (thời đó chủ yếu là offline chứ facebook còn chưa có nhiều hình thức quảng cáo), v.v… Cứ như vậy, mình không bận tâm tới những việc trong đời sống thường nhật, không cảm thấy muộn phiền về những mệt mỏi ở căn phòng 12 mét vuông, mình nỗ lực làm việc full công suất và học hỏi kỹ càng từng chút một. Mình viết kín hai cuốn sổ ghi chép những lưu ý cần nhớ, những kiến thức và kinh nghiệm học hỏi được.

Rồi ngày “tốt nghiệp” cũng tới. Mình chia sẻ với chị Quản lý về việc mình muốn nghỉ việc và về quê. Chị cũng vui vẻ đón nhận thông tin đó, dù có nhiều sự luyến tiếc vì giữa mình và chị cùng những chị nhân viên khác cũng đã có những thời gian bên cạnh nhau dài lâu. Chị quản lý tặng thêm quà cho mình và gửi gắm nhiều lời chia sẻ về cuộc sống lắm. Mình thấy vui trong lòng vì ít ra mình đã nỗ lực và nhận được sự yêu mến của mọi người.

Ngày mình thành nghề trở về, đôi tay thì thô ráp, thân hình gày gò những ánh mắt thì kiên định hơn… Mình không còn cứng rắn nổi nữa mà đã trở thành đứa con nít đúng nghĩa sà vào vòng tay ba mẹ. 

Ba mẹ xúc động cực điểm: mẹ khóc, ba trầm ngâm nhẹ nhàng bảo lên phòng. 

Trở về căn phòng cũ, thấy mọi thứ ngăn nắp, sạch sẽ và ấm áp y nguyên như cái ngày đầu tiên mình rời đi, mình mới hiểu ba mẹ yêu thương mình nhiều thế nào… Khi đi xuống, mình bắt gặp ba mình đứng một góc. Vai ba rung lên. Hình như ba khóc. Người đàn ông cứng rắn phấn đấu cả nửa đời người, giờ đây đang rơi nước mắt vì đứa con gái nhỏ. Mình xúc động nghẹn ngào! Và mình chỉ còn một nỗi khát khao được bù đắp, báo đáp lại cho cha mẹ.

Cũng từ phút ấy trở đi, mình quyết định chọn chữ Hiếu, chọn báo đáp, chọn xây dựng sự nghiệp thành công - lựa chọn lần này là điều mình muốn chứ không còn là việc “nghe theo cho ba mẹ vui”.

“Đi thật xa để trở về…” cho ngôi nhà tràn ngập tình thương yêu!

Khi tin vào yêu thương trọn vẹn, người ta mạnh mẽ quyết tâm lắm các bạn. Nên mình đã nghiêm túc trình bày với ba mẹ về ước mơ mở Thẩm mỹ Viện tại Cần Thơ, vay ba mẹ một số tiền lớn kèm kế hoạch chi tiết và ngày hẹn trả. 

Không biết ba mẹ mình sửng sốt cỡ nào khi thấy đứa con gái 18 tuổi của mình, sau 8 tháng vắng mặt ở nhà dám nói ra kế hoạch lớn như vậy. Nhưng nỗi khát khao quá lớn nên mình kiên nhẫn giải thích cặn kẽ, phân tích kế hoạch kỹ lưỡng… và mình cũng xin phép ba mẹ cho mình trải nghiệm đi theo con đường riêng một lần duy nhất, nếu không thành công, mình sẽ dốc sức đi theo con đường mà ba mẹ đã vạch ra sẵn…Còn nếu mình thành công thì mình xin ba mẹ hãy tôn trọng lựa chọn nghề nghiệp của mình, dù là làm đẹp cho đời hay cứu đời thì vẫn là công việc dựa trên cơ sở kiến thức y dược và truyền thống của gia đình. Thấy con gái quyết tâm dốc sức, cuối cùng ba mẹ cũng đồng ý đặt lòng tin.

Ban đầu, với sự ủng hộ của gia đình, mình bắt đầu xây dựng Venus Spa ở số 75 B1 Ung Văn Khiêm, Quận Ninh Kiều vào năm 2011. Venus Spa thời điểm đó được đánh giá là hoành tráng, đẳng cấp nhất nhì Tp Cần Thơ.

Thành công đến rất nhanh, doanh thu và tiếng tăm của Spa được phát triển không ngừng. 

Mình lao vào công việc một cách điên cuồng, vắt kiệt toàn bộ năng lượng của tuổi trẻ, hi sinh cả thời gian nghỉ ngơi vui chơi. Chỉ sau hai năm, mình đã dành dụm trả lại được ba mẹ số tiền mình vay nợ. Ba mẹ mình vui lòng và tự hào lắm. Điều đó càng làm cho mình tận tâm tận lực hơn với công việc này. 

Và đến Tháng 5/2015, mình khai trương cơ sở 2 tại Phường Cái Khế, quận Ninh Kiều, Cần Thơ – Thời điểm này, tiềm lực của mình đã đủ để nghĩ tới những cơ sở khác nữa. 

Thành công, tiền bạc, công việc yêu thích, gia đình tin tưởng, mọi thứ thuận lợi, dễ dàng hơn… nhưng luôn có một nỗi trống trải, cô đơn xen lẫn trong guồng quay làm việc điên cuồng, vắt kiệt sức lực bản thân. 

Tại sao lại như vậy nhỉ? Mình từng muốn nhất là thành công với mô hình kinh doanh này để ba mẹ tự hào về bản thân mình vậy mà khi đạt được mục tiêu rồi, vì đâu mà lòng mình lại thờ ơ đến thế?

Hạnh phúc thực sự là gì? Không phải là có được điều mình muốn hay sao?

Khi ta có tham vọng thì ta phải  đánh đổi sức lực, thời gian và cả thú vui của bản thân. Thế rồi khi mệt mỏi, xuống tinh thần thì ta lại lao ra tìm kiếm những thú vui bên ngoài khỏa lấp đi. 

Sau khi thành công rồi thì vẫn phải chạy theo guồng áp lực để mình thành công hơn, chạy theo cuộc đua vật chất…. Mục tiêu mình đề ra càng lúc càng đi quá xa. Ban đầu mục tiêu đơn thuần là đem lại sự yên tâm và niềm vui cho ba mẹ, dần dà áp lực vật chất lớn dần kéo theo lối sống đua đòi sắm sửa, tiêu pha, tham gia chơi bời như một phần thưởng bù đắp lại… nhưng mình vẫn không thực sự hạnh phúc ngay khi có cả địa vị được tôn trọng, tiền bạc và sự thừa nhận của gia đình, xã hội về hình ảnh một đứa con gái giỏi giang, thành đạt làm ba mẹ tự hào. 

Nhưng mình cũng quá bận rộn để nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Câu chuyện của chị D, những trăn trở về các cảnh đời và mong muốn chữa lành cho cuộc đời này dần chìm vào lãng quên. Cho đến một ngày…mà mãi sau mình không quên được…

Đó là ngày 25/02/2017, khi mình và đội ngũ nhân viên ở Venus Spa cơ sở 2 ra ngoài ăn tối sau một ngày dài mệt mỏi thì khi trở về, chúng mình phát hiện Spa đang bốc cháy. Đám cháy bùng lên nhanh chóng và dữ dội với trang thiết bị bằng nhựa, vải, và nhiều đồ gỗ, lửa ăn lan từ tầng trệt lên các tầng trên. Đến bây giờ, sự kiện này vẫn còn được lưu lại trên các trang báo điện tử và là một đám cháy rất lớn. 

Báo chí đưa tin khá nhiều về vụ việc này: https://dantri.com.vn/xa-hoi/chay-spa-trong-dem-ca-khu-pho-hoang-loan-20170226091853936.htm

Biết nói thế nào nhỉ? Mình chết lặng nhìn đứa con tinh thần đang bị hủy hoại ngay trước mắt trong ngọn lửa hung tàn. Biết bao nhiêu cố gắng, toan tính, gồng gánh, tâm huyết, sức lực và cả nguồn sống của các em nhân viên - trên vai ai cũng oằn gánh gia đình… tất cả bị thiêu ra tro chỉ trong một đêm. Xung quanh, các em nhân viên òa khóc, hoảng loạn… nhưng mình lại định tâm. Ít nhất không có thương vong, ít nhất mình không phải chứng kiến cái chết làm khổ người ta lần nữa…. Mình thở ra một hơi thở dài, vừa nặng nề, vừa như trút bỏ gánh nặng. 

Trước đó mình làm ra rất nhiều tiền nhưng áp lực mà không hạnh phúc mà mình không nhận ra. Và cuối cùng đám-cháy-xảy-ra như một bài học định mệnh để mình nhìn lại cả quá trình: của cải, danh vọng, thành công tưởng như đem lại hạnh phúc hiện tiền thực ra mong manh quá đỗi. Mình xây tất cả trong nhiều năm, nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong vài giây. Nếu gắn hạnh phúc với vật chất, hẳn là mình sẽ đau khổ đến tột cùng.

Lúc này mình thấy: con người, sự sống mới là quan trọng nhất. Mình nhìn lại những đứa em nhân viên, lập cập ôm lấy từng đứa một. Thật may là không ai thiệt mạng. Nếu có ai bỏ mạng trong đám cháy này chắc nỗi đau khổ sẽ đeo gông trên cổ mình suốt đời…

Chính khoảnh khắc này, mình nhận ra mọi thứ đến và đi RẤT VÔ THƯỜNG. Cả những thứ có vẻ vững chắc, làm trong một quá trình nền tảng nhưng nó có thể mất đi dễ dàng chỉ trong bất kì 1s. Vậy thì, hạnh phúc không phải cuối con đường mà là trong hiện tại. 

Nghĩ được vậy, mình ổn định tinh thần lại rất nhanh. Trái tim mình ngập tràn tình thương trước nỗi buồn của mọi người nên mình chẳng còn thấy đau khổ vì mất mát tài sản riêng nữa. Ai cũng bảo “một mặt người bằng mười mặt của” nhưng thực tế là người ta sẵn sàng hi sinh sức khỏe, tuổi xuân và đánh đổi nhiều thứ quý giá đổi lấy của cải hiện tiền. Nhưng khi biến cố xảy đến thì họ thành mất trắng: mất cả sức khỏe, của cải, niềm tin… đây là lúc dễ đi vào bế tắc.

Và mình chợt nhớ đến những câu chuyện tâm sự của rất nhiều phụ nữ đến Spa mình làm. Ai cũng có nhiều vấn đề lo toan, trăn trở, áp lực và nỗi khổ khác nhau. Có tiền thật, nhưng chẳng có ai là hoàn toàn sung sướng. Ngoài nỗi tiếc nuối tuổi xuân, họ còn trăn trở với vòng luẩn quẩn kiếm tìm hạnh phúc.

Đâu là hạnh phúc? Làm thế nào để cân bằng? Làm sao để duy trì kết nối với nội tâm của mình, biết rõ mình thực sự muốn gì để có thể đi con đường dài hơn ngoài kia mà không phải hối tiếc khi nhìn lại? Rõ ràng, mình cần định hướng lại cách sống khác so với trước kia…

Cám ơn biến cố đã đến, dạy cho mình BÀI HỌC VỀ SỰ VÔ THƯỜNG. 

Một lần nữa, duyên khởi từ không, lại về không!

Sau đám cháy, mình gần như mất đi tất cả của cải, vốn liếng, sức lực… trong suốt hai năm ròng. Dù mình đã nhận ra bài học vô thường, nhưng mình vẫn phải sống giữa một cuộc đời bận rộn, trách nhiệm và âu lo. Mình muốn tâm mình hướng nội, nhưng tâm vẫn lăng xăng bên ngoài.

Trong những ngày kế đó, mình rơi vào trạng thái thất-nghiệp-tạm-thời. Nhìn ở ngoài vào thì mình vẫn thuộc dạng “có điều kiện” - nhưng đó là điều kiện của ba mẹ. Còn mình, thực tế lúc này mình nghèo lắm, vô sản mà. Mỗi khi có ai đó hỏi thăm, mặt mình sượng trân ra, vì mình vốn quen tự lập chứ không có thói quen ngậm thìa vàng, vô tư hưởng thụ ở vạch đích, nhưng cách sống thu hẹp nội tâm lúc này cũng chính là hưởng trên tài sản của ba mẹ rồi, mình có làm gì đâu? Thành ra khi người ta hỏi, mình lúng túng rồi xấu hổ với câu trả lời: “Dạ, cháu chưa có làm gì ạ”.

Mình tin là các bạn trẻ hiểu cảm giác của mình lúc này. Cảm giác bị hỏi thăm, giục giã, tác động vào cuộc sống như chính những định kiến quen thuộc về những-điều-cần-phải-có trong cuộc sống thường ngày như công việc, chồng vợ, con cái.

Trước mọi thứ dán nhãn ấy, cuộc sống trở thành áp lực, ngột ngạt và trói buộc. Nhưng sống lâu với nó, người ta ngộ nhận những thói quen ấy thành “lẽ thường”, “đương nhiên phải thế” như cách người ta vẫn bị ám thị bởi vô vàn quảng cáo tràn lan.

Mình cũng vậy thôi các bạn ạ. Mình bắt đầu bị áp lực và hối thúc “Phải làm gì đó, phải có công việc, phải sống như người-bình-thường”. 

Mình quyết định chinh phục một lĩnh vực mới: kinh doanh nhà hàng.

Nhà hàng của mình lấy tên là Newton, được décor hiện đại, phục vụ đồ Âu và rượu ngoại - những thứ sang chảnh của giới thượng lưu - một công việc thú vị đủ để thu hút chính mình.

Sẵn có tệp khách hàng từ trước nên việc kinh doanh này của mình cũng vô cùng thuận lợi.

Nhưng kinh doanh mảng này thì cần phải giao thiệp, tiệc tùng và ăn uống thất thường, uống cả rượu mạnh. Đây là điều mình không thực sự muốn, vì sức khỏe của mình đã bị ảnh hưởng nặng nề.

Một lần nữa, vũ trụ lại gửi lời nhắc về bài học vô thường đến với mình.

Một người bạn của mình, trong một dịp ghé nhà hàng đặt tiệc liên hoan, có uống rượu rồi lái xe. Trên đường về, anh gặp tại nan nghiêm trọng phải nằm một chỗ nhiều tháng trời.

Cú sốc này khiến mình không thể tiếp tục kinh doanh, tiếp tục những cuộc nhậu xã giao được nữa… Mình từ bỏ công việc ở nhà hàng, giữa lúc mọi thứ đang thuận lợi.

Vì mình nhận ra thứ quan trọng nhất trong cuộc sống này chính là sự sống một thân thể khỏe mạnh, một tinh thần minh mẫn sẽ đem lại một cuộc sống ích lợi và ý nghĩa.

Vậy sống làm sao cho thực sự hạnh phúc, ngay cả khi mình thấu suốt lẽ vô thường? Làm sao để chữa lành được những nỗi đau buồn, mất mát một khi biến cố xảy đến?

Duyên khởi từ không, lại về không!

Cả đời con người phấn đấu, bám chấp vào chữ có, nhưng rốt cuộc lại về với chữ không…

Còn mình, mình bắt đầu tìm đến con đường bình yên tâm trí…

Bình luận: 0

Tin tức liên quan

0916.84.8888
  • Phone
  • Zalo
  • Messenger