Sống Tỉnh Thức
BÙN VÀ HOA SEN
Sinh và diệt, cả đau khổ và hạnh phúc; cả sai lầm và đúng đắn đều thuộc về một bản chất hữu tình, nghĩa là cả hai đều quá cảnh, nó luôn thay đổi mà không bị bó buộc bởi bất kì định nghĩa hoặc định kiến nào. Khi một bông hoa biến mất, nó trở thành một với bùn đất, hòa thành hợp chất dưới đất, rồi, dưỡng chất từ đây cũng sẽ tiếp nối sự sống, giúp ta trồng lại một bông hoa mới.
Hạnh phúc cũng hữu tình và vô thường bởi thiên nhiên. Nó có thể trở nên đau khổ và đau khổ có thể trở nên hạnh phúc. Đau khổ vốn là một trạng thái của hạnh phúc. Một việc ở thời điểm này có thể là sai, một người đó ở một thời điểm nào đó có thể là nhân vật ác, sau rõ rồi có thể trở nên đúng hoặc ngược lại. Đó là giai đoạn quá cảnh, một điều kiện tiên quyết cần xảy ra, một góc nhận thức cần được đổi thay. Điều này vẫn thường được áp dụng bởi các nhà làm phim nổi tiếng khi các nhân vật phản diện hóa ra lại rất ân cần và tốt bụng.
Chúng ta có một ao sen để vun trồng. Mọi người đều biết chúng ta cần phải có bùn để sen mọc lên. Bùn không thơm, nhưng hoa sen lại rất đỗi ngọt ngào. Nhưng, nếu bạn không có bùn, sen cũng sẽ không biểu hiện. Bạn đâu thể trồng hoa sen trên đá cẩm thạch đẹp đẽ.
Dĩ nhiên, chúng ta đều phải mắc kẹt trong ′′bùn′′ của cuộc đời, vì thế, quả thật dễ dàng để nhận thấy bùn kia ở khắp nơi xung quanh bạn. Bùn làm bạn khó chịu bởi sự tanh hôi của nó. Điều khó thực hành nhất là không cho phép bản thân bị choáng ngợp bởi bùn, bởi sự tuyệt vọng, lầm lỗi cuộc đời. Bạn đã có bùn rồi thì còn chần chờ gì nữa mà chưa trồng sen? Khi bạn bị choáng ngợp bởi sự tuyệt vọng và lầm lỗi, tất cả những gì bạn có thể thấy là đau khổ ở mọi nơi bạn nhìn. Bạn cảm thấy như thể điều tồi tệ nhất đang xảy ra với bạn.
Nhưng chúng ta phải nhớ rằng đau khổ và sai phạm là một loại bùn mà chúng ta cần để tạo ra niềm vui và hạnh phúc. Không có khổ đau không có hạnh phúc.
Vì vậy, chúng ta không nên phân biệt đối xử với bùn. Chúng ta phải học cách ôm lấy nỗi khổ của chính mình nhìn nhận chúng và sự đau khổ của thế giới, với rất nhiều sự dịu dàng, yêu thương.
Nếu bạn biết cách tận dụng bùn đất, sẽ có một ngày bạn mỉm cười nhìn ngắm những đài sen xanh mướt, những đóa sen thanh thoát và êm dịu. Nếu bạn biết thấu hiểu tốt khổ đau, bạn có thể tạo ra hạnh phúc. Nếu bạn biết cách tận dụng thất bại, từ đó bạn sẽ tạo ra thành công. Thất bại không đáng ghét, nếu nó tạo ra thành công.
Chúng ta cần một số đau khổ để làm hạnh phúc có thể hiển thị như cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa tầm tã. Và hầu hết chúng ta đều có đủ nỗi khổ đau từ bên trong và xung quanh đời sống để có thể làm điều đó. Chúng ta không cần phải tạo ra nhiều hơn nữa. Bạn không cần nhấn chìm mình trong bùn tanh để rồi bỏ rơi chính sự tổn thương của mình, như thể bạn hãy bắt đầu trồng sen và đừng tự chăm thêm bùn vào ao.
Rồi dần, nỗi đau buồn kia sẽ chuẩn bị cho bạn niềm vui. Nó quét sạch mọi thứ ra khỏi ngôi nhà của bạn một cách dữ dội, để niềm vui mới có thể tìm thấy không gian trống và xâm nhập vào. Nó lay chuyển những chiếc lá úa vàng mùa thu khỏi cành cây từ trái tim bạn, bạn ngủ vùi trong mùa đông tuyết giá lạnh, để những mầm lá non xanh mơn mỡn đâm chồi vào mùa xuân, thay thế cho những chiếc lá cũ kỹ. Có lúc, nỗi buồn sẽ kéo những rễ bị thối lên, để những rễ mới ẩn bên dưới có chỗ để phát triển. Bất kể nỗi đau buồn nào lay động từ trái tim của bạn, những điều tốt đẹp hơn sẽ đâm chồi từ nó…
Hãy thừa nhận bóng tối của chính mình, ôm lấy nó yêu thương nó. Nó như bùn vậy. Không có bóng tối sẽ không nhìn thấy được ánh sáng... Thừa nhận nó là cách duy nhất khiến bạn thoát khỏi nó...những bóng tối: tiêu cực, sợ hãi và đau khổ, sự bám chấp, những điều chưa tốt...
Vashna Thiên Kim