An Nhi

Nhà toàn người vô thần, tự nhiên ló ra 1 đứa muốn tu. Mẹ buồn, sợ. Nhưng nó đã quyết rồi, Mẹ chỉ còn cách chấp nhận. Với nó, Mẹ luôn là người dũng cảm nhất, bao dung nhất.

Mẹ chấp nhận con đường nó đi, Mẹ không can thiệp nhưng cũng không ủng hộ. Thấy nó ngồi thiền là Mẹ hết muốn ngủ luôn chứ đừng nói với Mẹ về "linh hồn", "nhân quả", "năng lượng",...

Một lần, đứa cháu chạy lên phòng: "dì hai, xuống bà ngoại bảo".

Mẹ bị tức ngực khó thở, người như bị dội ngược không nằm không ngồi được. Thỉnh thoảng Mẹ lại bị vậy khi ra gió lạnh hoặc máu không lưu thông, phải đánh gừng tươi khắp người một lúc lâu mới đỡ. Nó nghĩ giờ mà đi giã gừng... rồi quyết định nhanh: "để con Reiki cho Mẹ". Chắc đau quá nên Mẹ cũng không nói gì.

Nó làm Reiki, cứ theo tính biết của Reiki mà tay tự động vừa truyền năng lượng vừa xoa bóp hoặc điểm vào những vị trí cần ở khắp vùng vai lưng và bụng ngực. Reiki xong thì người Mẹ dễ chịu, thở và hoạt động cơ thể bình thường, lưng phải còn đau một chút rồi hết. Có lẽ Mẹ thấy Reiki vừa hết đau vừa không vật vã tơi tả cả người như khi đánh gừng nên những lần Reiki sau này Mẹ khá thoải mái, Mẹ còn "lỡ" dùng từ "năng lượng" khi nói chuyện nữa, nó vui, biết rằng một giai đoạn mới đã đến với Mẹ.

Biết ơn Mẹ, thương Mẹ nhiều, biết ơn sự hỗ trợ của Mẹ trên đường con đi.

Biết ơn Reiki, biết ơn những người Thầy đã dẫn hướng và khai mở năng lực chữa lành cho nó. Cuộc đời này, nó có thể cô độc nhưng biết rằng không hề cô đơn.

Xem thêm
An Nhi

Ghi chú :

HỌC VIÊN THIỀN ĐỊNH
0916.84.8888
  • Phone
  • Zalo
  • Messenger