Chào anh chị và các bạn. Mình là học viên khóa USUHA REIKI 04. Và đây là bài viết thu hoạch chia sẻ cảm nhận của mình trong quãng thời gian vừa qua.
Mình chọn học Reiki vì mình thấy khổ và mong muốn bớt khổ. Cái khổ đến từ nỗi đau thân thể, cái khổ đến từ việc thấy người thân bị bệnh mà không biết làm cách nào để giúp đỡ. Từ đó, mình xin được học reiki và mong muốn tìm được 1 phương cách để giúp chính mình và giúp những người thân yêu. Tình cờ đúng thời điểm đó, mình thấy bài viết tuyển sinh khóa reiki K04 và quyết định đăng ký.
Trải qua 3 buổi học chính, mình đã nắm được kiến thức cơ bản về nguồn gốc của reiki, các lớp hào quang của cơ thể, về sức mạnh của ý niệm, ý nghĩ, về cách thức mà năng lượng reiki hoạt động. Ở mỗi bài thiền thở hay những bài thiền chính trong các buổi học, mình đều cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, cảm giác nóng lên, râm ran, "phá vỡ", rung động trong từng hơi hít vào hay thở ra. Điều làm mình bất ngờ nhất có lẽ là ở buổi 3 khi được thực hiện nghi thức kết nối, chưa bao giờ mình tiếp cận nguồn năng lượng mạnh mẽ ấm áp đến như thế, mình bật khóc ngay từ những phút giây đầu tiên vì cảm giác "được gặp", "được trở về", "được đắm chìm" trong dòng chảy đầy yêu thương, được bao bọc, vỗ về, ôm ấp bởi 1 lực tác động vô hình. Biết rằng ở đó có. Biết rằng một điều thiêng liêng đang diễn ra và tác động lên chính mình.
Sau đó mình đã tập reiki lên chính bản thân. Lúc đầu mình không cảm nhận được gì nhiều. Nhưng sau vài lần, mình cảm thấy trở lực vô hình giữa hai bàn tay và điện tích râm ran cùng ấm nóng khi đặt tay lên 1 vị trí nào đó trên cơ thể. Mình có dấu hiệu ợ hơi, nôn khan sau những lần thử nghiệm đầu tiên. Mình nghĩ đó là dấu hiệu tốt khi tắc nghẽn tiêu cực được tống ra ngoài cơ thể 1 phần. Trực giác của mình cũng nhạy cảm hơn. Mình mơ thấy những giấc mơ rõ ràng về câu chuyện. Mình gặp tác động tâm linh (cụ thể là bóng đè, khi đọc mantra thì mình thoát được khỏi trạng thái đó). Đó là những trải nghiệm thực tế mà mình đã trải qua kể từ lúc bắt đầu học Reiki.
Tuy nhiên, gần đây tâm trạng mình khá tệ. Mình chưa bao giờ là học sinh lười, nhưng trong lớp K04, mình là học sinh lười biếng. Mình chưa giành đủ thời gian cho bản thân và cho lớp học nên mình mới trì hoãn đến ngày cuối cùng để đăng bài. Mình cảm thấy hỗn loạn và trống rỗng. Mình cảm thấy sợ hãi và vô định. Mình mất ý niệm về thời gian, có khi 1 ngày trôi qua như 1 tháng và có khi 1 tuần cũng trôi qua như 1 ngày. Mình biết mình đang không ổn nhưng cũng không biết không ổn là ở đâu.
Dạo gần đây mình hay nghe bài 22 của TS. Trong đó có đoạn viết là: we're happy, free, confused and lonely at the same time. It's miserable and magical (at the same time). Mình, chuẩn bị bước vào tuổi 22. Mình đang đứng trước rất nhiều ngã rẽ và ngọn đuốc đang cầm trên tay vẫn bập bùng cháy. Liệu rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua chứ? Chắc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Kết bài, cảm ơn cô Thiên Kim (thực ra em vẫn muốn gọi là chị Thiên Kim vì nghe gần gũi hơn ạ) vì đã mang đến khóa học này, để nhiều người hơn được tiếp cận với reiki. Cảm ơn cô vì đã đưa ra 1 lộ trình học tập rõ ràng, tài liệu kĩ càng, và luôn hết mình trong những buổi lên lớp. Xin gửi lời cảm ơn đến các anh/chị/ các bạn đã đọc đến dòng này của em. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Mong được kết nối với người nếu còn duyên gặp gỡ.